Chương 20: Đi xem đường tình duyên của hai người kia có suôn sẻ hay không?
Hứa Nguyện bước ra khỏi phòng của Thẩm Chiếu, đi tới cầu thang thiếu ánh sáng.
Một luồng điện mạnh giật từ đỉnh đầu lan xuống khắp toàn thân.
Hứa Nguyện đứng thẳng bất động tại chỗ hai giây, mắt cô tối sầm lại, cảm giác đau đớn và tê dại lan tràn khắp dây thần kinh, rồi cô không thể nhìn thấy gì nữa.
A…a…a....
Hứa Nguyện ngã gục trên mặt đất, tựa đầu vào tường thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, giống như vừa mới được vớt lên khỏi mặt nước.
“Ký chủ, cô vừa mới làm cái gì?”
Dòng điện ngừng lại một lúc, cơ thể tê dại của Hứa Nguyện mới có cảm giác hồi phục lại.
Cô nằm trên mặt đất, nhìn lên cầu thang xoắn ốc sừng sững phía trên, dẫn thẳng lên giếng trời, giống như một thế giới được xây dựng lộng lẫy mà đầy hư ảo được sắp xếp bằng những khối gỗ.
Cô đã vượt qua ranh giới của thế giới, nhưng vẫn không thể thay đổi được sinh tử của đời người, số phận giống như một con kiến hôi.
Làm một con rối gỗ ngoan ngoãn nghe lời? Vậy sao có thể là cô được.
Cô mỉm cười: “Tôi đã làm những gì, không phải cậu đều thấy hết rồi sao?”
Giọng nói điện tử của hệ thống tức giận ám chỉ: “Yêu cầu ký chủ chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ, đừng tăng thêm những phiền toái không cần thiết.
"Người cấy ghép cậu vào cơ thể của tôi không nói với cậu tôi rất ghét bị uy hiếp sao?”
Hứa Nguyện dựa lưng vào tường, bám lấy mép bàn khó nhọc ngồi dậy, kéo các cơ đang đau nhức tùng chút di chuyển.
“Ký chủ, cô?”
Dòng điện xẹt ngang một tiếng, cảm giác áp bức của hệ thống chớp mắt đã biến mất, Hứa Nguyện lặng lẽ cuộn người ngồi trên thảm, cả người chìm vào trong bóng tối ở góc hành lang.
Hứa Vi chậm rãi đi tới bên cạnh cô.
Chiếc váy thêu hoa văn kẻ sọc kiểu nghệ thuật lướt qua mu bàn tay Hứa Nguyện, cô nhìn thấy Hứa Vi đi thẳng đến căn phòng của Thẩm Chiếu ở cuối hành lang không ngoái đầu lại.
“Mặc dù không biết tại sao mấy người lại đề phòng tôi đến gần Thẩm Chiếu nhưng tôi lại thích làm mấy chuyện phá vỡ cấm kỵ, chuyện các người càng không cho tôi làm, vậy tôi lại… càng muốn thử.”
“Trước mắt chỉ là vui đùa chút mà thôi, tôi có chừng mực, nhưng các người lại nói mấy lời khó nghe với tôi. Vậy thì tôi không đảm bảo được chút chừng mực này có còn hay không.”
Trên mặt của Hứa Nguyện nở nụ cười, nụ cười đờ đẫn mà vô hồn, giống như một cỗ máy đã được thiết lập sẵn.
“Các người nên biết rằng, tôi không quan tâm mình sống hay không, ‘xóa sổ’ đối với tôi chỉ như một lời uy hiếp vô dụng thôi.”
“Nếu đang ở thị trường bán hàng thì hãy quan tâm đến cảm xúc của người bán đi.”
Hứa Nguyện vận động cổ tay bị dòng điện đốt nóng, trở về dọc theo con đường Hứa Vi đã đi.
“Cô muốn làm gì?”
Làm gì ư? Hứa Nguyện híp mắt, nụ cười được chiếu sáng bởi ngọn đèn tường ảm đạm: “Đi xem đường tình duyên của hai người kia có suôn sẻ hay không?”