Nhưng khi cô nhìn thấy Hứa Vi đang khiếp sợ tới mức làm rớt cây bút đang cầm trong tay, cô khẽ cười, càng áp sát vào người bên cạnh, giống như vô tình mà nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực Thẩm Chiếu, vỗ vỗ cặp vú lớn như thể đang lấy lại bình tĩnh sau kinh hoàng.
“Anh Chiếu, chó nhà anh dữ thế, dọa chết em rồi.”
“Tây Lê không được dạy dỗ tốt, là tôi sai.”
Thẩm Chiếu liếc mắt nhìn con chó đang nằm trên mặt đất một cái, nó đã biết bản thân phạm sai lầm nên không dám hé răng, anh cẩn thận ôm Hứa Nguyện đến trên sô pha.
“Chó nhà cậu Thẩm sao lại tự dưng nổi cơn điên lên thế, chẳng phải bình thường rất ngoan hay sao.”
“Chó gì thì cũng là chó biết cắn người thôi. Chỉ là cậu chủ dạy dỗ rất tốt, bình thường không chọc vào nó thì sẽ không sao…”
Vu Phần vừa lau mồ hôi, vừa nói.
Hứa Vi nghe thế ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, lên tiếng: “Chị nhớ ra rồi, có phải lần trước em ba kêu người đánh chó của cậu Thẩm nên nó nhớ mặt em phải không.”
“Em không có.”
Hứa Nguyện liếc thấy Thẩm Chiếu đang rũ mắt nhìn cô, mày đẹp cau lại đáng thương vô cùng.
“Chị họ, sao em lại rảnh rỗi chạy đi đánh chó của anh Chiếu cơ chứ?”
Hứa Nguyện nắm chặt cổ áo sơ mi chỉnh tề của Thẩm Chiếu, càng ngày càng tiến sát lại gần anh, trông mong mà gọi.
“Anh Chiếu à…”
“Tôi cũng không nói là do em đánh.” Thẩm Chiếu nhẹ giọng nói, sau đó anh nắm lấy đầu ngón tay mềm mại của cô, chậm rãi dịu dàng gỡ từng ngón tay cô ra.
Rõ ràng là muốn tạo khoảng cách mới bất đắc dĩ chạm vào tay cô, hô hấp cả hai hòa quyện vafo nhau, nhưng những người khác lại không thấy thế.
Vu Phần kinh ngạc đến nỗi cái cằm muốn rớt xuống. Động tác này của cậu chủ, giọng điệu này của cậu chủ, anh dịu dàng như thế này từ bao giờ vậy?
Nếu anh không muốn, cô Hứa không thể nào túm được cổ áo anh.
Lại còn nhẹ nhàng xoa tay người ta, cẩn thận vậy sao… Cơ mà tay cô Hứa nhìn mềm thật đấy.
Như củ sen trắng nõn nà, thấy rõ cả mạch máu màu xanh.
Thẩm Chiếu đặt Hứa Nguyện ngồi xuống ghế, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Vu Phần, Vu Phần hiểu ý nhanh chóng cúi thấp đầu.
Hứa Nguyện lại đưa tay nắm lấy tay anh, cái miệng nhỏ ríu rít nói: “Anh phải tin em.”
“Được rồi, tôi tin em.” Thẩm Chiếu không buông tay cô ra, chỉ nhẹ nhàng nắm lại tay cô an ủi.
Tống Gia Hòa bưng hòm thuốc đến, một tay anh lấy tăm bông, chấm cồn rồi mới dịu dàng thoa lên mặt cô.
“Anh Chiếu tới Ngô Dương mở cuộc họp, vậy mấy bữa nay anh tính ở đâu?”
Thẩm Chiếu khó được có kiên nhẫn mà trả lời cô: “Kế bên hội trường, ban tổ chức sẽ sắp xếp khách sạn.”
“Vậy lát nữa anh đi liền luôn sao?”
“Ừ.”
“Anh tới để tìm mẹ em, chưa gặp bà ấy mà đã đi rồi ư?”
“Cũng chẳng phải chuyện lớn gì, trước khi đi sẽ tới thăm dì sau.”
Từ hôn mà còn không phải chuyện lớn?
Hứa Nguyện mấp máy môi, đôi mắt lưu ly nhìn anh chỉ chực chã khóc, nói: “Cái đó… Anh không ở lại với em sao?”
Thẩm Chiếu tiện tay ném tăm bông đi, nhìn cô.
Cô gái nhỏ vẫn là vợ sắp cưới trên danh nghĩa của anh, biểu cảm trước mắt này, giống như đang làm nũng với anh vậy.