Toàn bộ trẻ con đang ngồi ở đây đều nhận được hoa quả ngào đường mà bà phân chia, mỗi người hai viên.
Nhìn thấy mấy thứ bà lấy ra, Phương Phán Xuân vui rạo rực vuốt ve vải vóc, toàn bộ chỗ này, đủ làm cho hai đứa cháu trai mỗi đứa một bộ quần áo, Vương Nguyệt Quế bên kia cũng vậy, khoa tay múa chân một chút, biết được lớn nhỏ, liền vui vẻ quyết định cất lại, hiện tại quần áo còn đủ mặc, chờ sau khi cháu trai lớn lên, không có quần áo cũ để vá nữa, thì sẽ lấy ra làm quần áo cho bọn họ.
Tào Phi Yến vuốt ve mảnh vải, tươi cười trên mặt rất nhạt, chỉ có một miếng vải này, nếu như người đàn ông của cô ta còn ở đây, thì làm sao cô ta còn phải phiền não chuyện quần áo của mấy đứa nhỏ? Bây giờ miếng vải này cũng giống như đồ bố thí vậy.
Tào Phi Yến âm thầm đẩy con gái mình, Lâm Tú Hồng đứng ở bên cạnh cô ta, một tay vuốt vải, một tay đặt ở trong túi áo, vững vàng che chở hai viên kẹo, bị mẹ đẩy một cái, có chút không hiểu mà nhìn cô ta, kết quả liền nghe được mẹ nhỏ giọng nói: “Con đi hỏi anh tư Hoán, hỏi xem hắn tặng cho ba mẹ hắn còn có em gái và em trai hắn cái gì, còn nhớ rõ mẹ đã nói gì với con không.
”Lúc hắn trở về mang theo một cái bao của thằng cả, khẳng định không chỉ có mấy thứ này.
Nghe được lời nói của mẹ, ngón tay Lâm Tú Hồng bất giác cọ sát, cuối cùng dưới ánh mắt thúc giục của mẹ, chậm rì rì đi tới trước mặt Lâm Hoa Hoán.
Hiểu Hiểu không phải đứng, cũng không phải ngồi trên mặt đất, cô rúc vào trong lồng ngực của Lâm Hoa Hoán, bởi vì Lâm Hoa Hoán vừa tắm rửa xong liền bế cô lên, không muốn buông tay.
Lâm Tú Hồng có chút hâm mộ, khẽ đưa mắt nhìn Hiểu Hiểu, hai người anh trai của cô chưa từng thân thiết với cô như vậy.
Cô và cô bé em họ này có điểm giống nhau, cả hai đều là đứa con gái duy nhất trong nhà, phía trên đều là các anh trai.
Nhưng điểm không giống nhau lại càng nhiều hơn, cô không có ba, mẹ thì luôn coi trọng hai anh trai, ông nội bà nội cũng vậy, còn hai người anh trai đều giống nhau, chỉ biết sai khiến cô.
Nghĩ đến lời mẹ nói, cô mấp máy khoé miệng, lấy hết can đảm đi đến trước mặt Lâm Hoa Hoán, âm thanh rất thấp: “Anh tư Hoán, em là Tú Hồng.
”Lúc ở nhà mẹ đã dặn, cô phải chủ động thân thiết với anh tư, anh ấy rất tốt với em gái, vừa trở về liền ôm chặt không muốn buông tay, cô cũng là em gái, nếu có quan hệ tốt, thì có thể sẽ được cho nhiều đồ hơn.
Nói xong mấy chữ này, cô lại không biết nên nói gì tiếp theo, hai tay nôn nóng khoanh vào nhau, thiếu chút nữa xoắn chặt thành bánh quai chèo (*).
Tào Phi Yến nhìn bộ dáng không biết cố gắng của con gái, âm thầm quăng cho cô một cái liếc mắt.
Lâm Hoa Hoán và Hiểu Hiểu đều nhìn ra được sự lúng túng của cô bé đang ở trước mặt này, cô muốn thể hiện sự gần gũi, nhưng lại không biết nên nói điều gì.
Chú thích:* Bánh quai chèo hay còn được gọi với cái tên là bánh quẩy hoặc quẩy thừng!.