Có một người nam nhân như vậy làm Văn thị rất thống khổ, trừ bỏ các phu nhân của những vị quan dưới trướng Khương Bát Đấu thì bà cũng không giao du với bằng hữu nào, khuê mật của bà đều đang ở Tây Bắc rồi.
"Không, không phải toàn quân bị diệt, vẫn có một người tới".
Khương Bảo Châu nhìn thấy Tiểu Điệp trong đám người, vội vàng tiến lên, thừa dịp các tướng sĩ chờ xuất phát đang từ biệt với người nhà, nàng kéo Tiểu Điệp đến một bên.
Chuyến đi đến phương bắc xa ba ngàn dặm lần này, có lẽ về sau người một nhà đều sẽ không trở lại được nữa.
Ở nơi đây không giống như hiện đại, xe ngựa chậm, đường xá xa, chỉ đi một chuyến cũng cực kỳ không thuận tiện.
"Bảo Châu, ta rất vui mừng."
Tiểu Điệp vỗ tay, sau đó lại lộ ra một tia cười khổ bất đắc dĩ. Khi nàng biết được tin tức Khương gia bị lưu đày thì đã chạy đến ngay lập tức, chỉ tiếc bởi vì không có bạc nên không mua được đùi gà của Tứ Hỉ Lâu.
"Tiểu Điệp, chân của tỷ bị làm sao vậy?"
Khương Bảo Châu biết một chút y thuật, rất nhanh đã phát hiện sự khác thường của Tiểu Điệp, lập tức lôi kéo tay Tiểu Điệp quan tâm nói.
"Không... Không sao cả."
Sắc mặt Tiểu Điệp đỏ bừng, trong mắt chợt có một tia xấu hổ loé lên.
Từ khi nàng nhận được tin tức Khương gia bị lưu đày thì đã nghĩ cách lấy bạc. Nàng lén chạy đến phòng mẹ cả muốn lấy trộm một số thứ đi, lại bị nha hoàn đột nhiên trở về phát hiện, vì thế nàng đã bị treo lên đánh cho một trận.
Không phải Tiểu Điệp cố ý, chỉ là nàng hận bản thân vô dụng, bị đánh thì cũng đánh rồi, vì sao một chút đồ vật cũng không lấy được.
Người mà Khương Bảo Châu có thể dựa vào chỉ có nàng, Tiểu Điệp cũng không có cách nào, nên đã đi tìm đích tỷ để vay tiền, đồng ý với đối phương sẽ hỗ trợ thêu thùa lừa gạt tiên sinh dạy nữ hồng, lúc này mới có được một chút tiền.
Chẳng qua chút bạc vụn này thật là như muối bỏ biển.
"Bảo Châu, ta quá vô dụng."
Tiểu Điệp hít hít mũi, nước mắt nàng đã đảo quanh hốc mắt, muốn cố gắng nhịn lại để tỷ muội tốt thấy vui vẻ, nhưng lại có chút lưu luyến tiếc nuối khi chia tay.
"Không, Tiểu Điệp, đều là do ta thôi. Tỷ nhớ rõ, cho dù ta ở đâu thì cả đời Khương Bảo Châu này đều sẽ nhớ rõ phần tình nghĩa này của tỷ".
Khương Bảo Châu nhận lấy ý tốt của Tiểu Điệp, nhìn thấy Tiểu Điệp còn mang theo một cái nồi đen cùng một cái túi nên tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
"Chính là mấy thứ nồi chén gáo chậu, ta đã tìm những thứ không cần ở trong phòng bếp, nhưng mà nồi không bị hỏng nên vẫn có thể dùng được".
Tiểu Điệp ấp úng giải thích, nàng chỉ có chút bản lĩnh này, trong lòng tràn ngập cảm giác xin lỗi với Khương Bảo Châu.
Nghe nói người bị lưu đày sẽ không được tự do, tuy rằng người Khương gia không cần mang gông xiềng nhưng cũng không có cơm canh, toàn phải tự mình đi giải quyết, vậy thì lương thực cùng nồi là rất quan trọng.
Thành trấn có bán màn thầu và nước trà, nhưng mà nếu như ăn ngủ ở ngoài trời thì phải làm sao? Trong nhà không có lều trại, nếu không thì chắc chắn Tiểu Điệp sẽ trộm một cái.
"Đã đến giờ, nên xuất phát rồi!"
Thời gian cấp bách, các tướng sĩ liên tục từ biệt với người nhà.
Quan viên đến xem náo nhiệt và tiễn đưa Vệ Thượng Thư, thuận tiện cho Khương Bát Đấu một nụ cười châm chọc.
Không có người tiến lên khiêu khích, nhưng mà làm như thế so với việc tới cửa bỏ đá xuống giếng còn làm Khương Bát Đấu mất mặt hơn, những người này là không thêm đem ông để vào mắt!
Hoàng Thượng đã nói ông phải sống sót thật tốt, chờ ông ngóc đầu trở lại, sẽ tham tấu hết bọn tiểu nhân này vào trong một quyển!