Nhi tử và con dâu đã đi vào trong thành làm công, trong nhà quanh năm cũng chỉ có ông ấy và vợ của mình. Lúc vợ ông còn trẻ đã làm công việc thêu thùa nên mắt không còn linh hoạt và không nhìn rõ đồ vật nữa, nên đã sớm đi ngủ, lúc này nghe được có người đến nhà cũng vội vàng mặc quần áo đến phòng bếp nhóm lửa.
"Cô nương, cô có quần áo sạch sẽ nào thì thay một bộ đi, nữ tử kiêng hàn khí, mùa thu hay có mưa, nếu để cảm lạnh sẽ bị đau bụng."
Đại nương híp mắt nhìn không rõ, bà ấy giữ chặt tay Khương Bảo Châu quan tâm nói.
Lời còn chưa dứt, đại nương còn chưa nói xong thì Khương Bảo Châu đã cảm thấy bụng dưới có gì chảy xuống, sau đó có một dòng nước ấm trào ra.
Trong ấn tượng thì nguyên chủ cái gì cũng không biết, chẳng lẽ nàng xuyên vào thân thể này thì thân thể này cũng tới tháng?
Khương Bảo Châu nhìn về phía mẫu thân Văn thị, sắc mặt Văn thị lúc này cũng trắng bệch, bà dẫn Khương Bảo Châu đi vào trong phòng thay quần áo, sau khi nhìn vết máu, bà vừa vui mừng lại vừa chua sót nói: "Ôi, Bảo Châu của mẹ đã trở thành đại cô nương."
Khương Bảo Châu năm nay mới mười bốn tuổi, ở Đại Tề vẫn xem như là một nha đầu, luật ở Đại Tề là nữ tử mười lăm tuổi mới được cập kê lập gia đình, nhưng người trong thôn không quá quan tâm đến chuyện này, vì vậy nên thường xuyên có nhiều người giấu tuổi để xuất giá sớm.
Khương Bảo Châu vô cùng ngượng ngùng, ánh mắt còn có chút mờ mịt, trong không gian của nàng có nhiều băng vệ sinh nhưng không biết làm sao để lấy ra được.
Ít nhất hiện tại quần áo đang ướt đẫm, nàng cũng không thể thay được.
"Bảo Châu, con chờ mẹ một chút, mẹ đi tìm đại nương mua vài bộ quần áo cho con."
Văn thị ở lại cũng không được mà đi ra ngoài cũng không xong, nhưng Khương ma ma đã đi đến phòng bếp để giúp đỡ nên việc này đành để bà đi làm vậy.
Cũng may động tác của Văn thị không chậm, chờ một lát đã vội vã chạy về, trong tay bà còn có mấy bộ quần áo bằng vải thô.
"Bảo Châu, điều kiện lúc này eo hẹp, đây là vài bộ quần áo của con dâu đại nương để lại."
Văn thị cảm thấy vô cùng áy náy, cũng thấy rất có lỗi với con gái.
Ở tháng đầu tiên của nữ tử vô cùng quan trọng, nếu vẫn còn ở kinh thành thì chắc chắn bà sẽ dẫn con gái ra ngoài để con gái có thể tự chọn đồ để mua, trà gừng, táo tàu, đường nâu, bánh ngọt, tất cả đều mang lên để con gái có thể tẩm bổ, nhưng hiện tại cái gì cũng không có.
"Mẹ, ra ngoài nên giấu tiền bạc thật kỹ, chúng ta như vậy đã rất tốt rồi."
Đừng quên Khương Bát Đấu là tội thần, Hoàng thượng đã ban cho ông một ân sủng lớn, Khương Bảo Châu có thể tích cực và lạc quan như vậy bởi vì nàng có không gian nên mới không quá lo. Trước khổ sau sướng, cực khổ qua đi thì an nhàn sẽ đến.
"Được, vậy mẹ ra ngoài, con dùng nước ấm lau người, sau đó..."
Dây đeo kinh nguyệt của người dân đơn sơ, bên trong là trộn lẫn tro với thực vật, Văn thị cảm thấy không chịu đựng được nên đã tiêu không ít tiền để tìm đại nương mua bông thay thế.
Sau khi Văn thị rời khỏi, Khương Bảo Châu lập tức khóa cửa lại, nàng vội đi vào trong không gian của mình.
Trong không gian của nàng có một kho tích trữ rất nhiều hàng hóa, còn có biệt thự sang trọng, ngày thường có đôi khi nàng sẽ đi vào đó để nằm nghỉ, cảm nhận sự xa hoa, chẳng qua nơi này trống trải, không có ai.
Thời gian trôi qua trong không gian rất chậm, mặc dù không nên ngâm bồn khi đến tháng, nhưng Khương Bảo Châu vô cùng mệt, nàng vẫn nằm ở trong bồn tắm lớn xa hoa và tắm nước nóng một cách thoải mái.
Sau khi tắm xong, nàng còn ăn một mảnh chocolate để bổ sung đường, thầm cảm thán vẫn là hiện đại có nhiều loại đồ ăn vặt, nàng rất muốn đưa Văn thị vào đây để trải nghiệm, chẳng qua dù thế nào cũng không thể dễ dàng tin tưởng người khác.