Ngày trước Khương Bát Đấu đắc tội Hoàng Thượng, từng bị bãi quan, cũng từng bị phạt gậy, lần này trực tiếp thăng cấp thành lên đoạn đầu đài, Hoàng Thượng thật sự nghiêm túc rồi.
Cái này cũng không thể trách ông được, ai bảo Hoàng Thượng sủng hạnh nữ tử tộc khác, hiện giờ dị tộc đang ngo ngoe rục rịch, sao có thể xác định không phải là mỹ nhân kế, nàng kia không phải gian tế.
Lớn lên đẹp đã chú định là hồng nhan họa thủy!
"Thiếp nghe nói là rượu bổ do một vị đại nhân nào đó sản xuất, uống được một ngụm thì sẽ càng già càng dẻo dai, nhưng mà hình như điều này không có tác dụng gì với lão gia cả".
Văn thị hừ lạnh một tiếng, sắp đi đời nhà ma rồi còn nói mấy điều vô nghĩa này làm gì. Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, đáng thương mấy đứa con của bà, đặc biệt là nữ nhi Bảo Châu, đó chính là như trân châu bảo bối yêu thương trong lòng bàn tay, tri kỷ hơn hai tiểu tử thối nhiều.
"Lão gia, hay là ông cầu xin quan giam trảm, trục xuất Bảo Châu nhà chúng ta khỏi nhà đi".
Hốc mắt Văn thị đỏ bừng không đành lòng, không còn Khương gia thì vẫn còn có nhà mẹ đẻ, Bảo Châu đi đến cậy nhờ Văn gia, chẳng sợ ăn nhờ ở đậu thì cũng sẽ được bảo vệ tốt.
Thế hệ đồng lứa Văn gia này đều là nam tử, nếu Bảo Châu tới đó chắc chắn sẽ được chú ý, ít nhất còn tốt hơn là cùng bọn họ đi gặp Diêm Vương.
"Việc này..."
Khương Bát Đấu lẩm bẩm, sao không nói sớm đi, hiện tại đã lên đoạn đầu đài rồi còn muốn xin xỏ thì sao được chứ?
Vì sao sớm không nói, sớm hơn thì Văn thị cũng không nghĩ tới, hơn nữa rốt cuộc là ai liên lụy cả nhà chịu tội hả, là bà ấy sao?
Khương Bát Đấu ngượng ngùng mà xua tay nói: "Hay là chờ một chút?"
Vẫn còn chưa đến buổi trưa canh ba, còn có cơ hội, có lẽ Hoàng Thượng nể tình tài học và bản lĩnh của ông, nói không chừng sẽ tha cho họ một mạng.
"Chờ không được"
Văn thị hạ quyết tâm, nói cái gì thì trong nhà cũng phải giữ được một người. Lão đại và lão nhị đều là nam đinh, không có hy vọng gì, người duy nhất có thể giữ được cũng chỉ có tiểu khuê nữ.
Không cầu được Hoàng Thượng liền cầu quan giam trảm, bọn họ nguyện ý bỏ tiền ra mua, trả giá tất cả!
"Việc này... chỉ sợ không được."
Khương Bát Đấu không có tự tin, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, chắc là bà đã quên, ngày chúng ta bị bắt vào thiên lao thì cả Khương phủ đều bị xét nhà."
Vội vàng tiến vào lao ngục, trâm cài trang sức trên người Văn thị đều dùng để lo lót trong ngục, những đồ đáng giá trên người đã bị đưa ra ngoài hết, nói là một nghèo hai trắng cũng không phải nói quá.
"Quan giam trảm là người tham nhất Đại Lý Tự, nếu không có bạc thì sao hắn có thể chịu nói chuyện cho chúng ta chứ?"
Theo thời gian tới gần, vẫn không có thánh chỉ nào tới, trái tim Khương Bát Đấu trầm xuống, nghĩ lại cả đời này, thật vất vả mới bò lên trên địa vị cao, ngược lại còn trở thành tội thần, làm cho Khương gia hổ thẹn.
Rõ ràng Hoàng Thượng coi trọng tính tình ngay thẳng của ông ấy nhất, hai bàn tay trắng, ông ấy cũng vẫn luôn là nhân vật ngay thẳng, động một tí liền đâm cột, rốt cuộc là từ khi nào liền lật xe?
"Hoàng Thượng là ngôi cửu ngũ, nhìn xem những lời mà ông nói đi, ông không xứng đáng sao?"
Vốn dĩ Văn thị không định oán trách, nhưng mà bà ấy vẫn không nhịn xuống được.