Tiếng chuông báo giờ ngọ ba khắc vang lên, trên dưới khoảng một trăm người của Khương gia cúi đầu trước dao trảm, dường như không hề oán hận chút nào.
Tiểu Điệp nắm chặt khăn, căng thẳng đến nỗi trái tim đều muốn nhảy ra ngoài, nàng không dám nhìn lên, tránh ở bên trong đám người rồi nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi, tuy rằng sợ hãi nhưng nàng vẫn muốn đưa Khương Bảo Châu lên đường.
Đao phủ giơ đao lên, chỉ cần lập tức vung tay chém xuống thì trong nháy mát toàn bộ đầu của người Khương gia đều sẽ giống như rau dưa bị thái mà lăn xuống đất.
"Buông đao, giữ người!"
Đột nhiên, một con khoái mã như một trận gió chạy nhanh đến, một người mặc áo đen ở trên lưng ngựa lập tức thả người bay vọt lên trên đài cao.
"Phó đại nhân, tại sao ngài lại tới đây?"
Quan giám trảm đang muốn ném lệnh bài trong tay, thấy đầu lĩnh của Ngự Lâm quân là Phó Thành tới thì vội vàng đứng lên nghênh đón.
"Đại nhân đừng vội hành hình, bản quan tới truyền thánh chỉ."
Phó Thành không quan tâm tới sắc mặt quan giám trảm đen lại. Hoàng Thượng đã sớm tính toán kỹ thời gian hắn ở trên đường, vừa vặn kịp thời ngăn cản trước khi hành hình một giây, cố ý để Khương Bát Đấu chấn kinh một trận, cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một trận.
"Trẫm nhớ đến tình nghĩa trong quá khứ của Khương ái khanh nên đặc xá tội chết, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, vì vậy phán Khương Bát Đấu cùng với tộc nhân Khương gia lưu đày ba ngàn dặm, sống chết do mệnh, khâm thử!"
Thánh chỉ vừa đến, Khương Bát Đấu chỉ cảm thấy cổ được thả lỏng, nhưng mà lưu đày ba ngàn dặm là cái quỷ gì?
Nhưng mà chỉ cần không bị chém đầu là được, Khương Bát Đấu nhanh chóng quỳ xuống nói: "Tội thần Khương Bát Đấu tiếp chỉ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Khương đại nhân, ngoài thánh chỉ thì Hoàng Thượng còn bảo hạ quan truyền đến một câu."
Phó Thành đi đến trước mặt Khương Bát Đấu, chuyến lưu đày này, Khương Bát Đấu chỉ có thể mang theo thân thích, còn hạ nhân thì không được phép mang đi, toàn bộ bị bán đi là xong việc.
"Phó đại nhân, mời nói."
Khương Bát Đấu chớp đôi mắt, trong lòng suy đoán một trận. Hoàng Thượng không biếm chức quan mà vẫn gọi ông là ái khanh, có thể chỉ là tức giận nhất thời, tuy rằng lưu đày là hình phạt nặng nề, cũng chỉ là giết gà dọa khỉ cho các quan lại khác xem, dù sao thì cũng đã làm quan ở trong triều nhiều năm, ông cũng biết được chút quy tắc ngầm này.
Trong triều gió tanh mưa máu, ở lại chưa chắc đã tốt, tuy rằng phương bắc rất loạn, nhưng cũng không phải là không có chỗ trống để chen chân vào.
"Hoàng Thượng bảo ông nỗ lực sống sót."
Phó Thành nói xong thì xoay người rời đi.
Khương gia bị như vậy, những người liên quan không còn chỗ để đi, chỉ có thể chờ qua mấy ngày nữa kinh thành phái binh đi tới phương bắc thì lúc ấy một nhà già trẻ lớn bé ốm yếu bệnh tật của Khương gia sẽ đi theo ở phía sau.
"Phương bắc cách đây có mấy ngàn dặm, cho dù đường xá xa xôi, nhưng chỉ cần Bảo Châu không có việc gì là được."
Văn thị đau lòng nữ nhi, nhưng mà nghĩ đến không phải chết, Hoàng Thượng nhớ đến tình nghĩa trong quá khứ mà tha cho nhà bọn họ một mạng thì bà đã thấy đủ rồi, nhặt về một cái mạng là việc quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Sau đó, Khương Bảo Châu choáng váng mà bị tống vào trong thiên lao, nàng bắt đầu tự hỏi nhân sinh.
"Nương, hình như tiểu muội bị ngốc rồi."
Khương Tu Võ ở nhà tù đối diện, bám vào hàng rào sắt rồi nói.
Ở trên đoạn đầu đài, hắn nói chuyện với tiểu muội thì tiểu muội không trả lời hắn, cũng không trả lời đại ca.
"Nói bậy, dù con bị ngốc thì Bảo Châu nhà ta cũng không ngốc."
Văn thị rất kiêng kị từ "ngốc" này, bởi vì khi bà sinh tiểu nữ nhi đã bị khó sinh, bà đỡ để đã nói là không sống được, khi nữ nhi được sinh ra phải mất một lúc thật lâu mới khóc, cũng rất yếu ớt.
Cũng bởi vì chuyện này, ngoài diện mạo xinh đẹp như Văn thị, trừ bỏ ăn thì tất cả mọi chuyện đều không quan tâm, vậy nên Khương Bảo Châu thường xuyên bị người khác mỉa mai là cái bao cỏ.