Tầm mắt hai người đối đầu, Thịnh Hành thoải mái lơ đãng dời mắt đi.
Lận Chi Hòe sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lục An An, há miệng: “. . . Có phải không.”
Lục An An khẽ mỉm cười, nhìn nữ diễn viên có khuôn mặt tinh xảo trước mắt: “Đúng nha, tôi là fans của Thịnh Hành.”
Lận Chi Hòe nghẹn một cái, nhìn nữ sinh nhỏ xinh đẹp trước mặt.
Một khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, trắng tới phát sáng, trong đôi mắt cũng lóe ra ánh sáng, ngũ quan tinh xảo so ra không kém nữ minh tinh trong giới chút nào, thậm chí so một vài ngôi sao nữ còn linh động hơn.
Nhìn cô, Lận Chi Hòe đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt lắm.
Cô ta mím môi: “Sao fans lại có thể tới đoàn làm phim?” Lận Chi Hòe nhíu nhíu mày, giả bộ tốt bụng nói: “Fans không thể tùy tiện trà trộn vào đây đâu, cô vẫn là nên đi nhanh đi.”
Lục An An chớp chớp mắt, còn hoài nghi mình nghe lầm.
“Cô nói cái gì?”
Lận Chi Hòe vội vàng nói: “Nếu như cô không đi, đợi lát nữa nhân viên công tác tới sẽ đuổi người.”
Nghe vậy, Lục An An mỉm cười.
Chỉ cần người đối diện không phải là Thịnh Hành, cô chính là vương giả.
Cô buông tay, nhún nhún vai nói: “Thật sao?” Cô quay đầu nhìn về phía idol nhà mình: “Thịnh Hành. . .”
Thái độ của Thịnh Hành rất tốt, đáp một tiếng, nhàn nhạt bổ sung: “Cô ấy còn là fans của Lục Diên.”
Lục An An: “? ? ?”
Sắc mặt Lận Chi Hòe biến đổi, tiếp thu tin tức không thành công: “A?”
Thịnh Hành chỉ vào Lục An An nói: “Cô ấy—— Chắc là cô đuổi không đi đâu, cô ấy là cô gái nhỏ có bối cảnh.”
Sắc mặt Lận Chi Hòe hơi cứng lại, không thể tin nhìn Lục An An, bên tai còn vang vọng câu nói của Thịnh Hành, sao càng nghe càng cảm thấy Thịnh Hành hình như có ý che chở nữ sinh trước mặt này.
Cô ta nhìn Lục An An thêm một chút, Lục An An lại đang nhịn cười.
Trong lúc hai người đang giằng co, anh Tiền đi tới.
“An An, Lục Diên tìm em đấy.”
Lục An An quay đầu lại đáp một tiếng: “Vâng, em lập tức tới ngay.”
Cô liếc nhìn Thịnh Hành một cái rồi mới xoay người chạy.
Không cần vội vã, idol ở ngay bên người, tương lai còn dài.
Lục Diên nhìn người đang chạy về: “Đi tìm Thịnh Hành?”
Lục An An bĩu môi: “Cái cô Lận Chi Hòe kia. . . Cùng Thịnh Hành có quan hệ gì vậy?”
Lục An An đúng lý hợp tình nói: “Chỉ cần là fans đều rất tò mò chuyện của idol.”
Lục Diên “Ừ” một tiếng, liếc nhìn: “Muốn ăn vạ Thịnh Hành nhưng không ăn vạ thành công.”
Trong nháy mắt, Lục An An cười lên.
Cô biết ngay mà, idol nhà mình không thể nào dễ đu bám vào như vậy.
Bỗng dưng, Lục An An nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi của Lận Chi Hòe và Thịnh Hành, cô suy nghĩ một chút lại len lén nhìn về phía bên kia.
Không biết Lận Chi Hòe đã chạy đi đâu rồi, chỉ còn dư lại một mình Thịnh Hành đang ngồi ở bên kia.
Lục An An nhìn chằm chằm vào anh, bên tai vang lên một thanh âm: “Muốn đi thì đi đi.”
Lục An An rối rắm hai giây, cuối cùng vẫn chạy tới.
Lục Diên nhìn theo bóng lưng của cô, rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ anh thật sự kém cỏi hơn Thịnh Hành sao? !
Có người chạy tới gần, Thịnh Hành đương nhiên biết.
Anh ngước mắt liếc nhìn fans nhỏ bên cạnh, “Tìm tôi có việc gì sao?”
Lục An An gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Em có thể hỏi một chuyện không?”
Thịnh Hành quay đầu nhìn vào mắt cô, giọng điệu nhàn nhạt: “Ừm.”
“Vừa rồi, cái chương trình Lận Chi Hòe nói đến kia, là chương trình gì ạ? Có thể tên ra không ạ?”
Thịnh Hành nhìn sâu vào mắt cô: “Muốn tham gia?”
Lục An An chớp chớp mắt: “Có thể không ạ?”
Thịnh Hành: “. . .”
Hai người im lặng một lúc, Thịnh Hành bị cô chọc cho phát cười: “Có thể, có điều em đã lỡ mất thời gian báo danh rồi.”
Anh cũng không giấu Lục An An, nói thẳng: “Là siêu cấp thần tượng.”
Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng rực lên: “Vậy anh sẽ tham gia sao?”
Thịnh Hành khựng lại: “Có thể.”
Lục An An: “. . .”
Cô còn chưa kịp hỏi thêm gì thì idol của cô đã bị người gọi đi đóng phim.
Lục An An đứng ở một bên nhìn, khuôn mặt này của Thịnh Hành thật sự quá tuyệt, lúc quay chụp đặc biệt có phong cách, hơn nữa kỹ thuật diễn của anh cũng tốt, sức cuốn hút đặc biệt mãnh liệt.
Từ trước tới nay số lượng phim truyền hình và phim điện ảnh anh quay đều không quá nhiều, nhưng mỗi vai diễn anh đóng đều có một loại lực chấn nhiếp tới mỗi một người xem.
Lục An An nhìn anh diễn đến mê mẩn.
Suốt cả một ngày, Lục An An ngoại trừ làm một trợ lý không xứng chức cho Lục Diên thì phần lớn thời gian đều nhìn chằm chằm Thịnh Hành.
Ánh mắt kia. . . Làm Thịnh Hành muốn lơ đi cũng không được.
*
Thời gian này Lục An An và Lục Diên tạm thời ở khách sạn, suất diễn của Lục Diên không tính là nhiều, hai người có thể đi đi về về.
Sau đó Lục An An còn có việc quan trọng khác phải làm, cô nói chuyện rõ ràng với cha Lục mẹ Lục xong xuôi liền trở về trường học.
Trước khi cô trở về trường học, cô còn không quên làm nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này rất đơn giản—— mua cho anh trai một ly cà phê.
Vì biết Lục Diên thích đồ ngọt nên Lục An An còn cho thêm năm thìa đường. Còn sau đó anh ấy có uống được hay không thì. . . Cô không quan tâm.
Lục An An nhận được tin tức từ chỗ hệ thống, nguyên chủ là một người không có bạn bè gì ở trường học, bạn cùng phòng trong túc xá cũng luôn có một loại địch ý không nói lên lời đối với cô ấy, Hà Hiểu Sương mà Úy Sơ Hạ nhắc tới trong tin nhắn chính là người có địch ý lớn nhất với cô.
Từ lúc vừa mới gặp mặt đã khắp nơi nhằm vào Lục An An, thậm chí cô ta còn đánh cược với Lục An An, cùng tham gia ” siêu cấp thần tượng “, cược xem trong gameshow này ai sẽ đạt được cấp bậc cao hơn, người nào thua phải chủ động nghỉ học.
Lục An An có chút đau đầu, tiền đánh cuộc này thật không phải lớn bình thường nha.
Nhưng cô ấy cũng bị Hà Hiểu Sương kích thích cho nên mới đồng ý, hiện tại cô đây là không có đường hối hận có thể đi.
Dù sao thì, bây giờ còn có cô ở đây thay nguyên chủ hoàn thành vụ cá cược này!
Lục An An mặc dù chưa từng khổ luyện ca hát nhưng tốt xấu gì cũng có một chút sở trường.
Cô vốn dĩ là học thiết kế, thế nhưng trước khi cha mẹ ly dị, Lục An An ngoại trừ học vẽ còn học Piano và một vài loại nhạc khí khác.
Mẹ của cô cảm thấy một cô gái có thể biết cầm kỳ thư họa thì càng tốt hơn, tính cách điềm đạm sẽ càng được nhiều người thích.
Chỉ là… đáng tiếc, sau này khi cô học xong tất cả thì người kia lại đã vứt bỏ cô đi rồi.
Lục An An đang nghĩ ngợi, cha Lục hô lên: “An An, tới trường rồi.”
Mẹ Lục quay đầu nhìn về phía cô: “Con có muốn cha mẹ cùng con đi vào trong trường hay không—— “
“Không cần đâu ạ.”
Khóe môi Lục An An cong cong, nhìn hai người: “Ba mẹ, hai người cứ yên tâm đi, con sẽ không có chuyện gì, con đã lớn như vậy rồi, ba mẹ cũng phải buông tay ra chứ?”
Mẹ Lục vẫn còn có chút không yên lòng, nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lục An An, cũng không đi cùng cô vào tận trong trường.
Nhìn chiếc xe đi ngày càng xa, Lục An An hít sâu một hơi, nhìn cánh cổng lớn của trường học xa lạ trước mặt, trong con ngươi của cô xuất hiện một chút tự tin khẽ cười.
Đại học B, cô đến rồi!
Tin tức Lục An An xuất hiện lập tức lan truyền nhanh chóng ở trong trường học.
Không được bao lâu, diễn đàn trường học liền có một tin tức mới.
Lầu 1: Má nó má nó, có ai phát hiện hay không, Lục An An đã trở về trường học!
Lầu 2: Cô ta sao còn chưa có chết chứ, không phải nói tinh thần cô ta không ổn định, còn bị bệnh nặng sao?
Lầu 3: Lục An An là ai vậy.
Lầu 4: Để tôi để tôi, tôi tới phổ cập kiến thức cho mọi người một chút, Lục An An chính là một nữ sinh thích giả bộ bệnh tật, còn nói là tinh thần không ổn định, quan hệ trong đám bạn học cực kém, có người còn nói cô ta đoạt bạn trai của bạn nữ cùng ký túc xá.
Lầu 5: Trời ạ, là một con giáp thứ 13 ư, cô ta lớn lên có đẹp không.
Lầu 6: Không chỉ là con giáp thứ 13, cô ta còn có khuynh hướng bạo lực, đã từng đánh người.
Lầu 7: Má ơi, thật là quá đáng sợ rồi, loại học sinh này tại sao còn chưa bị trường học khai trừ chứ?
. . .
Lướt nhanh các tin tức trên diễn đàn.
Úy Sơ Hạ xem mà tức muốn chết.
Cô ấy gửi một tin nhắn cho Lục An An.
Úy Sơ Hạ: [ An An, cậu có phải là đã tới trường học rồi không, cậu có nhớ đường đi không?]
Úy Sơ Hạ: [ Có cần mình đi ra đón cậu vào không?]
Lục An An liếc nhìn di động đang rung, suy nghĩ vài giây nói: [ Không cần, tự tớ có thể đi được. ]
Úy Sơ Hạ liếc nhìn tin nhắn mình nhận được, hơi vô lực.
Cô ấy đang nghĩ ngợi, điện thoại di động trên tay đột nhiên bị đoạt mất.
“Ai nha, để tao xem một chút người tốt Hạ Hạ nhà chúng ta đang làm gì nào.”
Chung Thính Lộ đem điện thoại di động đưa cho Hà Hiểu Sương, Hà Hiểu Sương liếc nhìn màn hình, nhíu mày nói: “Đang cáo trạng cho Lục An An à.”
Hà Hiểu Sương khẽ cười, vẻ mặt đắc ý khiến cho người ta nhìn thấy biệt không thoải mái: “Sao thế, mày cảm thấy Lục An An còn có thể che chở cho mày sao?”
Chung Thính Lộ gật đầu: “Đúng thế, con nhỏ đó chỉ là một con ma ốm —— “
Lời còn chưa nói hết, cửa lớn ký túc xá “Phanh” một tiếng bị người đẩy ra.
“Ma ốm” trong miệng các cô đang tinh thần sức lực mười phần đứng ở cửa.
Hà Hiểu Sương cùng Chung Thính Lộ đều sửng sốt, hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Lục An An cầm điện thoại di động quơ quơ, khẽ mỉm cười hỏi: “Ai là ma ốm?”
Cô từng bước từng bước đi vào trong phòng, buộc hai người kia không ngừng lui về phía sau: “Tại sao không nói nữa?”
Lục An An liếc nhìn cái di động nhiều ra trong tay hai người, động tác nhanh nhẹn cầm về.
“Bạn học à, không hỏi người ta có đồng ý hay không đã đoạt đồ đi là không tốt lắm đâu nhé.” Cô liếc nhìn nói: “Cái này không khéo còn có thể bị gọi là ăn cắp?”
“Mày nói hưu nói vượn cái gì đấy, bọn tao chỉ là nhìn điện thoại di động của nó một chút mà thôi.”
“Có phải không.”
Lục An An hỏi: “Vậy cô ấy đã đồng ý sao?”
Úy Sơ Hạ không biết vì cái gì Lục An An sau khi xin nghỉ bệnh hơn nửa tháng, bây giờ về lại đột nhiên hung hăng như vậy, nhưng cô ấy rất rõ lúc này mình nên làm cái gì.
Cô ấy đứng ở bên cạnh Lục An An, lắc đầu nói: “Tớ không đồng ý.”
“Đã nghe chưa?”
Lục An An khẽ cười: “Chưa được chủ nhân đồng ý đã cầm thì chính là trộm, sinh viên đại học rồi mà còn không hiểu cái đạo lý này sao?”
Sắc mặt của Hà Hiểu Sương cứng đờ, hung tợn trừng mắt với Lục An An: ” Lục An An, mày đừng có làm càn.”
“Cái gì gọi là làm càn?”
Lục An An dựa theo ký ức đi tới vị trí của mình ngồi xuống, thần kỳ mà thấy trên bàn học vô cùng sạch sẽ. Nếu như cô nhớ không sai thì… Lúc nguyên chủ ở trường học đã bị bạo lực học đường không ít, Hà Hiểu Sương và Chung Thính Lộ là bạn cùng phòng của cô ấy, hai người này lại thường xuyên kết phường ức hiếp cô, thậm chí còn đem rác rưởi ném về phía cô.
Lục An An từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện, đã bị ức hiếp quen rồi, cũng không biết cách phản kháng.
Còn về việc mọi người nói cô ấy đánh người lần đó. . . Cũng là vì cô bị ức hiếp đến cực hạn, khi đó cô ấy nghe thấy lời nói của mấy người kia, mấy từ ngữ trong đó đã đụng tới giới hạn của cô cho nên mới máu lên não xông lên đánh người.
. . .
Nhìn mặt bàn sạch sẽ trước mắt, Lục An An quay đầu nhìn về phía Úy Sơ Hạ: “Cảm ơn.”
Mắt Úy Sơ Hạ sáng rực lên: “Không có gì.”
Hà Hiểu Sương cùng Chung Thính Lộ nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục An An, nín nửa ngày cũng chỉ có thể nghẹn ra một câu: “Lục An An, đừng quên thi đấu của chúng ta! Ai thua thì người ấy phải cút ra khỏi trường học.”
Nghe vậy, Lục An An đột nhiên nở nụ cười: “Tất nhiên, tôi trở lại chính là vì thi đấu mà.”
“Mày —— “
“Vậy thì cứ chờ xem!”
Lát sau, Hà Hiểu Sương và Chung Thính Lộ cùng nhau thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, bấy giờ Úy Sơ Hạ mới dựa tới bên cạnh Lục An An.
Lục An An mới vừa rồi đã báo bình an cho cha Lục và mẹ Lục, còn báo cả cho Lục Diên, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt sùng bái của Úy Sơ Hạ.
Cô hơi khựng lại, dở khóc dở cười: “Cậu, sao cậu lại nhìn tớ như thế?”
Úy Sơ Hạ trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “An An. . . Cậu chỉ nghỉ ngơi hơn nửa tháng, như thế nào đột nhiên lại lợi hại như vậy?”
Lục An An trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói: “Không muốn tiếp tục nhu nhược nữa.”
Nghe vậy, Úy Sơ Hạ liền vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, cậu vốn không nên nhu nhược! Rõ ràng chính là bọn họ không đúng, bọn họ còn liên hợp lại ở diễn đàn trường bôi đen cậu.”
Lục An An sửng sốt: “Diễn đàn gì cơ?”
“Chính là mấy cái này.”
Úy Sơ Hạ click mở diễn đàn trường ra cho cô xem, tức đến hộc máu nói: “Cậu khi nào đoạt bạn trai của Hà Hiểu Sương chứ, người bạn trai kia của cô ta rõ ràng chính là cái loại chân trong chân ngoài, đã có người yêu còn mon men tới gần cậu…”
Lục An An cúi đầu, từ đầu tới đuôi quét mắt nhìn một lần, đem điện thoại di động trả lại cho Úy Sơ Hạ.
Mấy lời bàn tán trên diễn đàn kia. . . Dơ bẩn đến độ cô không ngờ nó được phát ra từ những sinh viên của một trường đại học danh tiếng.
Cô nghĩ về những chuyện nguyên chủ gặp phải, như vậy cũng khó trách cô ấy không chống đỡ được, hết lần này tới lần khác muốn tự sát.
Nhìn vào ánh mắt lo lắng của Úy Sơ Hạ, Lục An An nở nụ cười, vỗ bả vai của cô ấy: “Không sao, bây giờ tớ rất lợi hại.”
Khóe môi của cô cong cong : ” Sẽ không tiếp tục đần độn để cho người khác ức hiếp nữa đâu.”
Cô dừng một chút nhìn Úy Sơ Hạ, chân thành nói: “Cảm ơn Hạ Hạ.”
“Ừa.”
Lục An An sờ sờ đầu của cô gái nhỏ, có loại cảm động không nói nên lời.
Vẫn còn tốt, nguyên chủ còn có một người bạn ấm áp lại tốt bụng như vậy.
Một lúc sau, Úy Sơ Hạ lại lo âu nhìn cô: “An An, cậu thật sự muốn so tài với Hà Hiểu Sương sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Lục An An mở máy tính mình mang đến ra, cười nói: “Có cái gì phải sợ, tớ mà không được hạng nhất thì cô ta cũng không được.”
Úy Sơ Hạ vẫn có chút lo lắng nhìn cô.
“Đừng lo lắng.” Lục An An cười chớp chớp mắt nói: “Tớ có vũ khí bí mật.”
Úy Sơ Hạ còn dự định hỏi thêm nhưng Lục An An lại quay đầu lại, vươn tay ra đưa lên môi cô ấy xuỵt nhẹ một cái, con ngươi cong cong cười nói: “Đến lúc đó sẽ biết, bây giờ đừng hỏi gì.”
Úy Sơ Hạ chớp chớp mắt, có chút ngơ ngác vì bị Lục An An làm cho kinh ngạc.
Cô ấy không thể nói ra được cảm giác của mình bây giờ là cái cảm giác gì. . . Chính là, cô ấy cảm thấy Lục An An hình như đã biến thành một người khác, đột nhiên tràn ngập tự tin cùng can đảm, không còn chút xíu khiếp đảm nào như hồi trước.
Mặc dù rất kỳ quái, cũng rất khiến cho người ta kinh ngạc, nhưng Úy Sơ Hạ không thể không thừa nhận —— Lục An An như vậy càng khiến cho cô ấy yêu thích hơn.
Cô ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ yên tĩnh ngồi ở bên cạnh nhìn động tác của Lục An An.
“An An, cậu đang làm gì vậy?”
“Vẽ vài thứ.”
Úy Sơ Hạ không hiểu.
Lục An An cũng không giải thích thêm, lúc trước cô muốn tham gia cuộc thi tài năng, nhưng cô đã suy nghĩ một buổi tối, cảm thấy công việc ban đầu của mình cũng không thể ném đi được, lỡ như cô không bắt được hạng nhất trong gameshow kia thì ít nhất còn một nghề nghiệp là nhà thiết kế.
Nghề nghiệp nhà thiết kế làm được tốt nhất, cũng coi như là sự nghiệp đỉnh cao chứ nhỉ?
Đương nhiên, ý nghĩ này của mình cô không nói cho hệ thống, cũng không cần thiết nói cho nó, đến lúc đó rồi lại nói cũng được.
Không sai, Lục An An chính là tùy hứng như thế.
Trước đó cô có một người bạn hợp tác, hiện tại tất cả thông tin của mình đều đã biến mất, Lục An An cũng không xác định người bạn kia đã hợp tác nhà thiết kế nào khác hay chưa, dù sao, bất luận là có hay không, Lục An An đều muốn thử vận may một lần xem sao.
Tới nửa đêm Hà Hiểu Sương và Chung Thính Lộ mới trở lại, sau đó cả một buổi tối làm ra những tiếng vang rất lớn ở ký túc xá.
Lục An An kéo rèm ngồi ở trên giường bận bịu thiết kế, không có thời gian cùng hai người kia so đo.
Lúc cô làm xong toàn bộ thì trời đã sáng.
Một ngày mới đã bắt đầu rồi.
*
Chiều hôm trước trên diễn đàn thảo luận rất sôi nổi chuyện Lục An An trở lại.
Bạn học trong lớp đối với cô cũng có chút ấn tượng, cái gì mà không có lấy một người bạn, rồi ánh mắt rất tối tăm, rồi còn có cả một loại cảm giác một giây sau cô có thể muốn cùng người đồng quy vu tận.
Nói chung, mọi người đều không thích cô.
Lại kèm theo một số chuyện không hay xảy ra trước đó, cô cũng không hòa hợp với đoàn thể, cho nên ấn tượng mọi người đối với cô vẫn luôn là một cô nàng ma ốm mái bằng tỏa ra hơi thở tối tăm.
Mấy phút trước khi vào giờ học, mọi người đều lục tục vào lớp.
Hà Hiểu Sương mới vừa ngồi xuống, bạn học nữ ngồi phía trước liền quay đầu lại: “Sương Sương, nghe nói Lục An An đã trở lại, cô ta không ức hiếp cậu nữa chứ?”
Hà Hiểu Sương thu mắt lại, thấp giọng nói: “Có.”
“A?”
Vẫn còn ức hiếp cậu sao.” Một nam sinh căm phẫn sục sôi nói: “Cô ta có phải là cảm thấy mình có bệnh cho nên được phép bắt nạt người thoải mái hay không, lớn lên xấu xí muốn chết không nói, lại còn lớn lối như vậy.”
Cậu chàng này thích Hà Hiểu Sương, vẫn luôn coi Hà Hiểu Sương như là nữ thần của mình, hôm nay lại nhìn thấy nữ thần buồn phiền như vậy, đương nhiên là muốn bảo vệ.
“Đợi lát nữa chờ cô ta đến, tớ nhất định sẽ cho cô ta một bài học.”
“Đúng vậy, cũng không biết cô ta lấy dũng khí từ chỗ nào, cứ muốn cạnh tranh với Sương Sương của chúng ta, còn dám đăng kí tham gia siêu cấp thần tượng. Tớ thấy cô ta là siêu cấp rác rưởi mới đúng.”
“Đúng đúng đúng, cũng không sợ đến lúc đó xấu đến độ làm những người khác phát khóc.”
Tiếng nói vừa dứt, phía sau đột nhiên truyền đến vài tiếng kinh hô.
“Má nó. Là đi nhầm lớp sao?”
Mọi người ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người là một nữ sinh mặc váy dài, bên ngoài khoác áo lông, ở dưới là một đôi chân dài khiến người người ghen tị, tóc buộc đuôi ngựa, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ, tinh tế trong suốt, xinh đẹp bắt mắt.
Đôi mắt của cô vừa to vừa tròn, con ngươi gần như là màu đen tuyền, lại tròn trịa như ngọc lưu ly, xinh đẹp loá mắt.
Khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay khiến cho người ta nhìn đến si mê, thật sự quá đẹp. . . tỉ lệ dáng người của cô cũng vừa vặn.
Tiếng chuông vào lớp reo lên, có vài bạn học hồi phục lại tinh thần, có lòng tốt nhìn vào mỹ nhân trước mặt nhắc nhở: “Bạn học à, có phải là cậu đi nhầm lớp hay không, cậu học lớp nào vậy?”
Nghe vậy, Lục An An khẽ mỉm cười, biểu hiện tự nhiên nói: “A, tôi chính là người vừa rồi các bạn đang bàn luận đó——cái người lớn lên xấu đến mức những người khác phát khóc, Lục An An nha.”