“Siêu cấp thần tượng” là do công ty giải trí Tinh Huy đầu tư và chịu trách nhiệm tổ chức.
Kể từ thời điểm đăng ký công khai thì mọi người đều đã biết về chương trình này.
Lúc nguyên chủ Lục An An báo danh có gửi tới ảnh chụp chính diện của mình, sau đó phải trải qua một lần sàng lọc mới có thể được chọn vào vòng trong.
Lần này Lục An An tới là trực tiếp tiến vào so đấu.
Cô có một chút khác với những người khác chính là, sau khi những người khác báo danh thì đều được huấn luyện bí mật. Còn cô lại không hề có một thứ gì.
Nhưng thật ra Lục An An cũng không căng thẳng lắm, cô đâu vào đấy tìm giáo viên xin nghỉ, sau đó về phòng thu thập đồ đạc. Trước khi đi, Úy Sơ Hạ còn đặc biệt không an tâm nói: “An An, cậu nhớ phải chú ý an toàn, nhớ là lúc nào cũng phải để ý tới Hà Hiểu Sương nha.”
Lục An An bật cười, cong cong môi nhìn về phía cô ấy: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô lại cười nói: “Tớ sẽ không sao đâu.”
Úy Sơ Hạ vẫn không an tâm: “Các cậu có thể sử dụng di động chứ, nhớ là sau khi sắp xếp xong xuôi thì phải liên hệ với tớ nhé.”
“Được rồi, yên tâm đi.”
Hôm nay Lục An An tới sẽ phải tham gia vòng so đấu đầu tiên, dùng để tổ tiết mục phân phối phòng ở cho các thí sinh.
Trước đó Lục An An cũng đã từng xem qua những tiết mục tuyển chọn gameshow loại hình này, quy trình đại khái cũng biết kha khá.
Lúc Lục An An gọi xe đến địa điểm ghi hình không hề có một chút sốt sắng nào.
Thậm chí cô còn tranh thủ dành chút thời gian này để xem Weibo, lục lọi tìm kiếm ảnh mới của Thịnh Hành.
Sau khi Lục An An hài lòng lưu lại tất cả các ảnh mới này, cô lại lấy tai nghe ra nghe nhạc.
Vòng so đấu đầu tiên thường sẽ không quá kịch liệt, cô cũng không nghĩ bản thân có thể ở ngay trong vòng đấu đầu tiên này nổi bật xuất sắc.
Thi đấu lần này được phân chia theo thứ tự, sau lần đầu tiên biểu diễn này các thí sinh sẽ được huấn luyện viên đánh giá sau đó dựa theo ABC DE để chia lớp, lớp A đương nhiên là tốt nhất, đến lúc về ký túc xá cũng sẽ được chia cho ký túc xá cũng là to nhất thoải mái nhất.
*
Địa điểm ghi hình không phải ở trung tâm thành phố, có điều cũng không tính là rất hẻo lánh.
Sau khi Lục An An xuống xe, quen cửa quen nẻo đi vào, sau khi báo lên tên của mình cô liền bị mang tới phòng trang điểm.
Bên trong đã có mười mấy cô gái nhỏ khác đang ngồi, sau khi nghe thấy có âm thanh còn cố ý quay đầu lại nhìn cô một cái.
Lục An An cười cười choi như chào hỏi, sau đó tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Cô để chuyên gia trang điểm giúp trang điểm nhẹ cho mình, cuối cùng còn đem toàn bộ tóc buộc lên.
Mới vừa làm xong liền có người đi tới chào hỏi với cô.
“Xin chào.”
Người kia đi tới liền liếc nhìn vào bảng tên của cô: “Cậu tên là Lục An An à, tớ có thể gọi cậu là An An không?”
Lục An An gật gật đầu, cũng liếc nhìn bảng tên của cô ấy: “Chào cậu, Dụ Thư.”
Dụ Thư rất nhiệt tình, ngồi xuống bên cạnh Lục An An một hỏi: “Cậu có căng thẳng không?”
Lục An An gật đầu: “Có chút, còn cậu?”
“Tớ cũng rất khẩn trương.”
Dụ Thư không nhịn được nói: “Đây là lần đầu tiên tớ biểu diễn trên sân khấu, cậu có diễn theo nhóm không?”
Lục An An lắc đầu: “Tớ không.”
Dụ Thư như là tìm thấy tri kỷ, cười tươi vui vẻ nói: “Thật là trùng hợp nha, tớ cũng không có.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, bật cười.
Khuôn mặt Dụ Thư rất đáng yêu, trên má còn có hai cái núm đồng tiền nho nhỏ, khẽ cười lên còn rất có sức cuốn hút.
Tranh thủ trong lúc mọi người đang trang điểm, hai người ngồi cạnh nhau vui vẻ nói chuyện.
Đột nhiên, di động của Lục An An điên cuồng rung lên.
Cô len lén liếc mắt nhìn, là tin tức từ diễn đàn fans.
Lục An An sửng sốt, vừa click mở liền nhìn có rất nhiều tin nhắn spam cùng mấy chữ a a a a linh tinh.
“Mấy chị em ơi! ! ! Anh trai vậy mà lại là huấn luyện viên chưởng của chương trình siêu cấp thần tượng lần này! !”
“Má nó? Thiệt hay giả vậy?”
“Thật đó thật đó! ! Vừa mới công khai với mọi người kia kìa!”
“A a a a a a a tui chết mất! Kia không phải có nghĩ là mỗi tuần đều có thể nhìn thấy anh trai sao?”
“A a a a mẹ ơi, con muốn báo danh tham gia cái tiết mục tuyển chọn này!”
“Trời đất ơi!”
Lục An An sửng sốt, trái tim như nổi trống mà click mở Weibo, vừa mở ra liền nhìn thấy nội dung tuyên truyền mà Thịnh Hành vừa mới chia sẻ.
Là weibo official của siêu cấp thần tượng thông báo với khắn giả.
Mặc dù trước kia mọi người cũng đã từng có suy đoán tương tự, nhưng đến khi sự thật chân chân chính chính đặt ở trước mặt mình thì Lục An An vẫn không có cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả tâm tình kích động của mình!
Cô nhất định nhất định phải biểu hiện thật tốt mới được!
Vì Thịnh Hành, cũng là vì chính mình!
Dụ Thư không hiểu lắm vì sao sau khi liếc nhìn di động một cái, mặt Lục An An lại đột nhiên đỏ lên, cô còn muốn nói cái gì thì ở bên ngoài lại vang lên tiếng nhân viên công tác cầm loa nhỏ thông báo cho mọi người tới rút thăm, sau đó sẽ dựa theo số mà mình rút ra để lên biểu diễn.
Vận may của Lục An An cũng không tệ lắm, rút được số thứ tự tầm giữa chương trình, cô ung dung ngồi xuống dưới khán đài sân khấu xem những người khác biểu diễn.
Lát sau, các thí sinh khác lục tục đi ra ngoài, chọn một chỗ trống ngồi xuống.
Sau khi các huấn luyện viên biểu diễn một màn chào hỏi sẽ tới các tuyển thủ lên sân khấu biểu diễn.
Khiến cho Lục An An bất ngờ là Thịnh Hành lại không tham gia biểu diễn. Chỉ có bốn vị huấn luyện viên biểu diễn, là hai nam hai nữ.
Hạ Đồng, ra mắt với tư cách ca sĩ, đã hoạt động được gần mười năm, giọng hát cực kỳ tốt, fans cũng nhiều, loại hình xinh đẹp thể loại âm nhạc ngọt ngào.
Lận Chi Hòe, từng ra album, cũng biết nhảy múa, hình tượng bên ngoài rất tốt, đương nhiên, Lục An An không thích cô ta.
Cố Bạch cũng là ca sĩ, còn là từ một cuộc thi tài năng xuất hiện, có thể hát lại còn biết nhảy, đặc biệt lợi hại, quan trọng nhất chính là, anh ấy là bạn tốt của Thịnh Hành, có một lượng fans bạn gái khá đông đảo.
Ôn Luân, một nghệ sĩ mới vừa bùng nổ lên trong hai năm qua, cả hát và nhảy đều tốt, loại hình toàn năng, đặc biệt có tài hoa.
Sau khi bốn vị huấn luyện viên kết thúc biểu diễn, toàn bộ khán đài tràn ngập tiếng thét chói tai liên tục.
Tiết mục này có mc riêng chuyên điều khiển chương trình, mc điều khiển chương trình lên sân khấu, mỉm cười nhìn về phía mọi người dưới sân khấu: “Bây giờ, tất cả chúng ta hãy cùng nhau hoan nghênh vị huấn luyện viên chưởng của lần thi đấu này —— Thịnh Hành.”
Tiếng nói vừa dứt, toàn trường vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tất cả mọi người đều trợn to mắt, trừng trừng nhìn về phía chính giữa sân khấu.
Ánh đèn trên sân khấu tối sầm lại, khi nó lại lần nữa sáng lên trong con ngươi Lục An An xuất hiện một người đàn ông thân hình gầy gò thẳng tắp.
Khuôn mặt người đó sáng sủa đẹp trai lại hoàn mỹ, xuất hiện ở trước mặt mọi người, hôm nay Thịnh Hành ăn mặc rất trẻ trung, quần jean kết hợp với áo hoodie có mũ, khiến cho trong lúc nhất thời người ta lại cảm thấy có cảm giác không hề xa cách.
“A a a a a a anh trai Thịnh Hành!”
“Mẹ ơi! Thịnh Hành ngày hôm nay quá soái rồi!”
“Ô ô ô ô tui thật không nghĩ tới tham gia cái tiết mục này lại vẫn có thể nhìn thấy Thịnh Hành!”
Trước kia, Thịnh Hành chưa bao giờ tham gia vào loại hình tiết mục này, lần này anh đồng ý tới thật sự khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ.
Vào giờ phút này, hot search đã bùng nổ.
Trên mạng cũng đang nghị luận sôi nổi, tất cả mọi người đều không rõ vì sao Thịnh Hành lại đột nhiên tham gia cái tiết mục này.
Trong sân tiếng vỗ tay không ngừng, trong tay Thịnh Hành cầm microphone, anh hơi mỉm cười, nhìn chung quanh một vòng, nói: “Cảm ơn mọi người, tôi là Thịnh Hành, lần này sẽ là huấn luyện viên chưởng của cuộc thi này, tương lai mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
Không hổ là công tử cao quý ít nói, sau khi nói hai câu đó Thịnh Hành liền ngồi vào vị trí huấn luyện viên chưởng.
Mc điều khiển chương trình cười cười, sau khi nói thêm mấy câu khích lệ liền nhìn vào danh sách, nói: “Hiện tại, chúng ta hãy cùng chào đón tuyển thủ đầu tiên lên sân khấu biểu diễn nào.”
Một vòng lại một vòng tuyển thủ lên sân khấu.
Lục An An thình thoảng lại liếc nhìn Thịnh Hành, rồi lại nhìn lên những người đang biểu diễn trên sân khấu, nói thật. … Với ánh mắt đã xem qua kha khá gameshow của cô mà nói, thật sự các thí sinh có chút xấu hổ lúng túng.
Không thuần thục.
Đương nhiên, bản thân cô cũng như thế.
Vừa nghĩ tới đó, Lục An An liền cảm thấy tan nát cõi lòng.
Mặc dù cô rất vui khi mỗi lần thi đấu đều có thể nhìn thấy Thịnh Hành, thế nhưng cứ nghĩ tới lát nữa bản thân mình phải mất mặt trước mặt Thịnh Hành… Cô lại muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Cũng không biết Thịnh Hành có còn nhớ tới nhóc fans nhỏ là cô đây hay không.
*
Đang nghĩ ngợi, Lục An An đã chuẩn bị đến lượt.
Sau khi cô nghe thấy tên của mình liền nhanh chóng đi ra đằng sau chuẩn bị, chờ một tổ tuyển thủ biểu diễn trước đó kết thúc thì chính là tới lượt cô.
Lục An An hít sâu một hơi, nỗ lực tự nói với mình, phải tỉnh táo, tuyệt đối đừng vừa thấy Thịnh Hành đã suy sụp.
Sau khi chuẩn bị tâm lý xong xuôi, Lục An An đi lên sân khấu.
Cô vừa bước lên sân khấu, các tuyển thủ dưới sân khấu liền kinh ngạc thốt lên nho nhỏ.
“Oa, lớn lên thật là đẹp nha.”
“Eo thon chân dài a.”
Khi Lận Chi Hòe nhìn thấy rõ mặt của Lục An An thì đồng tử hơi co rụt lại, lẩm bẩm nói: “Tại sao cô ta lại ở chỗ này?”
“Thịnh Hành.”
Thịnh Hành nghe được có người gọi mình thì ngẩng đầu lên nhìn về sân khấu.
Sau khi nhìn thấy người đang đứng trên sân khấu, mắt anh híp híp lại, còn chưa kịp nói chuyện thì Cố Bạch ở bên cạnh đã nói: “Hình tượng không tệ.”
Lận Chi Hòe theo bản năng phản bác: “Cái này cũng phải xem cô ta sẽ biểu diễn như thế nào, không phải cứ lớn lên xinh đẹp là có thể làm siêu cấp thần tượng.”
Nói xong, cô ta lại nhìn sang Thịnh Hành: “Thịnh Hành, anh nói đúng hay không?”
Thịnh Hành không để ý tới cô ta, cầm microphone lên hỏi: “Lục An An?”
Trái tim Lục An An đập nhanh như nổi trống: “Vâng.”
Giọng điệu Thịnh Hành lãnh đạm: “Tự giới thiệu bản thân đi.”
Lục An An từ từ nhắm mắt, ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, nhìn về phía những khuôn mặt xa lạ bên dưới, cong môi cười: “Chào mọi người, em là Lục An An.”
. . .
Cố Bạch cười một tiếng, nhìn cô nói: “Không còn gì sao?”
“Vâng.”
“Hôm nay em muốn biểu diễn cái gì?”
Lục An An thanh thanh giọng: “Em sẽ hát một bài hát ạ.”
“Bắt đầu đi.”
Lục An An điều chỉnh microphone trong tay một chút, đứng ở chính giữa sân khấu bắt đầu hát.
Khi khúc nhạc dạo vừa vang lên, Cố Bạch liền chế nhạo mà trừng mắt nhìn Thịnh Hành, thấp giọng nói: “Bài hát của cậu nha.”
Thịnh Hành không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang hát, híp híp mắt lại.
Cô lớn lên xinh đẹp, đôi mắt trong suốt sạch sẽ, thoạt nhìn có vẻ như là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng Thịnh Hành cảm thấy, fans nhỏ này là một con cáo nhỏ.
Anh thế nhưng còn chưa quên thái độ khác biệt của cô đối với mình và Lục Diên.
Tiếng hát của cô rất êm dịu, cũng rất ngọt ngào, so với lúc nói chuyện thì có một chút khác biệt, nhưng lại êm tai bất ngờ.
Bài hát này đã rất nhiều năm Thịnh Hành không hát lại, thật ra anh rất bất ngờ khi cô chọn nó để hát.
Năm đó, lúc bài hát này được phát hành không bùng nổ cho lắm.
So với các ca khúc khác của Thịnh Hành mà nói, đây xem như là một bài hát thất bại nhưng thật ra Thịnh Hành lại thích bài này, chỉ có điều khi đó thực lực của anh không đủ, lúc tham gia tiết mục ban tổ chức và cả khán giả đều sẽ chọn những bài hát nổi tiếng khác để anh biểu diễn, lâu dần anh cũng quên nó đi ném ở một bên.
Bên tai là tiếng hát của cô gái trẻ, trong nháy mắt Thịnh Hành có chút hoảng hốt.
Sau khi ca khúc kết thúc, Ôn Luân cười nói: “Không tệ, đây là giọng hát sạch sẽ nhất tôi được nghe ngày hôm nay.”
Nói xong, anh ấy lại nhìn về phía Thịnh Hành, hỏi anh: “Thịnh Hành, tôi nghe nói bài hát này là của anh có phải không?”
Thịnh Hành gật đầu một cái rồi nhìn người đang đỏ mặt cười trên sân khấu: “Cũng không tệ lắm.”
Anh nói: “Cũng đã rất nhiều năm rồi tôi không nghe lại bài này.”
Được Thịnh Hành khen một câu như thế, Lục An An trong đầu như có pháo hoa phóng lên.
“Có điều —— “
Thịnh Hành dừng lại một chút, nói: “Em hát có một vài chỗ bị trật nhịp.”
Lục An An: “. . .”
Lận Chi Hòe cười, khiêu khích nhìn Lục An An: “Vẫn là cần phải luyện nhiều thêm một chút mới được, em có biết nhảy không?”
“Không ạ. “
Lận Chi Hòe giả bộ kinh ngạc “A”một tiếng: “Chương trình siêu cấp thần tượng của chúng ta cần là một tuyển thủ toàn năng đó nha, không biết nhảy thì không thể được đâu.”
Lục An An mỉm cười đáp lại.
Một nữ huấn luyện viên khác nhìn Lục An An cười cười nói: “Không sao, vẫn còn thời gian, hôm nay mới là vòng đầu tiên mà, đợi sau này luyện nhiều hơn một chút là được rồi.”
“Cảm ơn cô giáo.”
Cuối cùng, Lục An An được xếp vào lớp D.
*
Thi đấu tiếp tục tiến hành, sau khi kết thúc màn biểu diễn, Lục An An cũng yên tâm ngồi xem tiếp.
Cô ngồi ở vị trí của mình, nhìn chằm chằm không chớp mắt sau gáy Thịnh Hành.
Haizz.
Idol của cô thật sự đến cả sau gáy cũng đẹp trai!
Dường như là nhận ra được có một ánh mắt sáng quắc đang nhìn mình, Thịnh Hành lơ đãng quay đầu lại, trùng hợp ánh mắt của Lục An An.
Anh đại khái đình trệ hai giây đồng hồ, sau đó thoải mái lơ đãng dời đi, toàn bộ quá trình không có nửa điểm lưu luyến!
Có thể nói là lãnh khốc vô tình.
Lục An An: . . .
Idol quá lạnh lùng phải làm sao bây giờ!
Online chờ, rất gấp!
*
Buổi ghi hình trận thi đấu đầu tiên kéo dài từ buổi chiều đến tối. Trong lúc đó cũng có thời gian nghỉ giữa giờ cho các thí sinh và cả huấn luyện viên ăn cơm hoặc đi toilet linh tinh.
Lục An An lúc này đã nằm ở trạng thái hoàn toàn thả lỏng, vừa có thông báo tạm dừng ghi hình liền chạy về phía toilet.
Chờ tới lúc xong xuôi đi ra ngoài, cô mới đi lấy cơm tối của mình.
Trên đường đi lấy cơm, cô lại trùng hợp gặp phải Lận Chi Hòe.
Điển hình cho câu nói oan gia ngõ hẹp.
Lận Chi Hòe nhìn vào mắt cô, trong ánh mắt tràn ngập xoi mói: “Cô không phải là fans của Lục Diên và Thịnh Hành sao?
Lục An An chớp chớp mắt: “Ai nói tôi là fans của Lục Diên?”
Lận Chi Hòe cười lạnh, ánh mắt chán ghét nhìn cô: ” Mặc dù không biết cô làm như thế nào để có thể trà trộn vào tiết mục này, nhưng cái loại tuyển thủ không có thực lực như cô còn muốn ở lại đến cuối cùng, đừng có mơ!”
Lục An An vẻ mặt vô tội nhìn cô ta.
“Tôi không nghĩ thế mà.”
Lận Chi Hòe: “Cô —— “
Cô ta còn muốn muốn nói chuyện tiếp lại thấy Thịnh Hành cùng người đại diện từ một bên khác đi tới, trong nháy mắt, vẻ mặt của Lận Chi Hòe lập tức thay đổi.
“Thầy Thịnh, anh có muốn cùng đi ăn cơm không?”
Thịnh Hành lãnh đạm liếc nhìn cô ta một cái: “Không cần.”
Lục An An nghe thấy anh trả lời, khóe môi hơi hướng lên nhịn cười.
Không hổ là idol lạnh lùng vô tình của cô, làm rất tốt!
Khuôn mặt của Lận Chi Hòe cứng đờ, cười khan một tiếng: “A, vậy thì em không quấy rầy thầy Thịnh nữa. . .”
Lời còn chưa nói hết, Thịnh Hành đã chú ý tới Lục An An đang đứng bên cạnh, bước chân dừng lại: “Tại sao em lại ở đây?”
Lục An An: “A?”
Cô suy nghĩ một chút, nhìn về phía Lận Chi Hòe nói: “Ban nãy cô Lận nói muốn chỉ đạo em một phen.”
Lận Chi Hòe: “? ? ?”
Cô ta hung tợn trừng mắt với Lục An An, cô ta lúc nào thì nói muốn chỉ đạo cho cô.
Lục An An tỏ vẻ đáng thương nói: “Có lẽ là cô Lận cảm thấy em hát quá kém nên mới vây.”
Lận Chi Hòe nghe thấy thế cả khuôn mặt đều đen thui.
Nghe vậy, Du Nguyên đang đứng ở một bên mỉm cười lên tiếng: “Vậy em hẳn là nên tìm a Hành chỉ đạo mưới đúng, vừa rồi bài mà em hát trên sân khấu là của a Hành.”
Con mắt của Lận Chi Hòe trừng lớn: “Thầy Thịnh làm gì có thời gian. . .”
Lời còn chưa nói hết, Thịnh Hành liếc nhìn Lục An An, sau khi nhìn thấy đáy mắt giảo hoạt của cô gái nhỏ, anh ma xui quỷ khiến mà gật gật đầu: “Có thể.”
Lục An An: “. . . ?”
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Lận Chi Hòe: ? ? ? Anh từ chối ăn cơm với tôi mà lại đồng ý chỉ đạo cho một đứa học sinh nhỏ?
Thịnh Hành: Có vấn đề sao?
Tác giả: Không có không có! Không dám có!
An An: Thụ sủng nhược kinh.jpg.
Tác giả and độc giả kiến nghị: Mời thầy Thịnh cố gắng duy trì thiết lập hình tượng lạnh lùng vô tình của mình, đừng có vừa nhìn thấy An An đã không tự kiềm chế được.