Trước mặt mẹ ruột thì nhóc mập mạp chẳng hề có nguyên tắc gì cả, cậu quăng món đồ chơi đi, tung ta tung tăng chạy đến, giống như một chú chim cánh cụt vậy.
Cậu lao vào người của Nguyễn Hạ như một viên đạn, cô cũng thuận thế ôm lấy áp lực nặng nề của cuộc sống…
Hai mẹ con thân thiết với nhau một lúc.
Ông bà Nguyễn thấy vậy thì rất vui mừng, trước đây bọn họ đã cảm thấy con gái mình đối xử rất lạnh nhạt với cháu ngoại, cũng may sự nhớ mong của thằng bé dành cho mẹ nó là thứ trời sinh đã có, hơn nữa thằng bé vẫn chưa nhớ chuyện, lúc này Nguyễn Hạ chủ động ôm cậu rồi hôn cậu, nhóc mập mạp liền giống như tất cả những đứa bé khác vậy, rất dính mẹ. Nguyễn Hạ đi vệ sinh, cậu cũng muốn đứng ở ngoài cửa để bảo vệ, đợi lâu một chút thì cậu bắt đầu muốn gõ cửa.
Nguyễn Hạ nhìn nhóc mập mạp đang ôm mình, thực sự không thể nào liên hệ nhóc mập mạp trước mắt mình và nhân vật phản diện sau này được.
Nhóc mập mạp hoàn toàn là đứa bé nhớ ăn không nhớ đánh.
Rõ ràng nguyên chủ đã đối xử vô cùng lạnh nhạt với cậu, lúc bình thường cũng chẳng hề quan tâm đến cậu, hoặc là giao cho bảo mẫu, hoặc là giao cho ông bà ngoại. Nếu là những đứa bé khác, chắc chắn sẽ phải khó chịu hết một thời gian, thế nhưng cậu lại không hề như vậy.
Thật ra từ chuyện này có thể nhìn ra được, tính cách bây giờ của tên nhóc này vẫn rất tốt, vừa hoạt bát lại hướng ngoại, còn cực kỳ dễ thương nữa chứ.
Nguyễn Hạ không biết, đây đều là công lao tẩy não của ông bà Nguyễn.
Năm ngoái nhóc mập mạp mới đi nhà trẻ, bình thường đã không có nhiều thời gian ở bên cạnh mẹ, đến ngày nghỉ lễ, cậu lại bị đưa đến chỗ của ông bà ngoại, cậu cũng giống như những đứa bé khác vậy, sẽ hỏi ông bà ngoại của mình rằng, có phải là mẹ cậu không thích cậu hay không, tại sao lại không tìm cậu, tại sao lại không nhớ cậu, có phải là trong lòng của mẹ không hề có cậu hay không…
Ông bà Nguyễn sẽ nói với cậu, giống như ba cậu phải đi làm thì mẹ cậu cũng có chuyện phải làm, nếu không làm thì không thể nào nuôi cậu được.
Trẻ con rất dễ bị lừa gạt, cậu lập tức tin tưởng lời giải thích này. Bởi vì ba mẹ của những người bạn ở trong nhà trẻ cũng phải đi làm mỗi ngày, vô cùng bận rộn.
Ba bận rộn công việc, công việc của mẹ cũng bận bịu, họ đều phải nuôi cậu.
Ở trong nhà mẹ thực sự rất thoải mái, Nguyễn Hạ thật không hiểu, tại sao nguyên chủ lại không thích về nhà đến vậy.
Phải biết rằng, trước khi cô xuyên không, cô không hề có sự đãi ngộ cao như vậy ở trong nhà.
Ông Nguyễn quả thực là một người đàn ông tốt, ông quét dọn nhà cửa sạch sẽ, hơn nữa còn giỏi nấu ăn, cái gì cũng biết làm. Đây này, trong lúc Nguyễn Hạ vô tình nói lát nữa cô sẽ đi mua bánh kem về ăn, ông Nguyễn lại bắt đầu bận rộn, chỉ chốc lát sau đã nướng xong bánh quy và bánh kem.
Có thể nói thế này, ở trong căn nhà này, Nguyễn Hạ chỉ cần nằm chờ người đến đút là được.
Bà Nguyễn ngồi trên ghế sofa xem TV và tán gẫu với Nguyễn Hạ.
Trong lồng ngực còn có một tên nhóc mập mạp bụ bẫm, trên bàn trà là trái cây đã cắt xong, trong nhà bếp thỉnh thoảng lại có mùi thơm khiến người ta phải chảy nước miếng bay ra.
Nguyễn Hạ không muốn đi nữa rồi.
“Ngày mai con muốn đến thành phố A sao?” Lúc bà Nguyễn cho cháu ngoại uống nước ép trái cây thì hỏi vậy.
“Vâng.” Nguyễn Hạ khẽ gật đầu, thật ra cô cũng không chắc là mình có thể ngăn cản kiếp nạn kia hay không: “Ba của Vượng Tử đã ở thành phố A gần nửa tháng, hai ngày trước anh ấy còn gọi điện thoại đến, bảo nhớ Vượng Tử. Dù sao thì con cũng không có chuyện gì để làm, vậy nên đến thành phố A đi dạo cũng được.”
“Vậy là được rồi.” Bà Nguyễn nhìn thoáng qua đứa cháu ngoại của mình, nói tiếp: “Bây giờ Vượng Tử còn nhỏ, đợi đến lúc thằng bé lớn rồi, nếu tình cảm của hai đứa không tốt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nó. Hạ Hạ, con phải sống hòa thuận với con rể đi, tuy con rể lớn tuổi hơn con, thế nhưng mẹ cũng thấy được, nó không phải là người xấu, bây giờ sự nghiệp của nó lại thành công, nói đến cùng thì sau này con và Vượng Tử đều phải dựa vào nó.”
Nguyễn Hạ còn chưa từng thấy mặt Tống tiên sinh, trong trí nhớ của nguyên chủ thì không có nhiều ký ức liên quan đến người này, trong tiểu thuyết cũng chỉ có ít ỏi mấy nét bút, vậy nên cho đến lúc này thì cô vẫn chưa hiểu rõ con người đó.
Sau này rốt cuộc phải làm thế nào, vẫn nên chờ đến lúc tránh được trận kiếp nạn này thì hẵng nói tiếp vậy.
Vào lúc xế chiều, ông Nguyễn và bà Nguyễn xuống lầu đi mua dưa hấu, Nguyễn Hạ lại ngồi trên ghế sofa xem ti vi với nhóc mập mạp, nào ngờ mới xem được có một nửa, nhóc mập mạp đã kéo cô về phía nhà bếp.