“Tôi muốn đi tắm bây giờ!” Thiết Trụ trợn tròn mắt nói: “Tôi xuống sông tắm rửa!”
“Con cho là được sao?” Trần Vân trừng mắt nhìn cậu: “Sông là nơi trẻ con nên đi không? Nếu bị ngã thì làm sao?”
Thiết Trụ ghét nhất là việc người khác xem cậu như một đứa trẻ, tức giận nói: "Tôi không còn nhỏ nữa.”
Trần Vân nghe vậy liền bật cười, so sánh đỉnh đầu của cậu, nói: "Ồ, không nhỏ?”
Thiết Trụ tức giận đến đỏ mặt, cảm thấy bản thân đang bị xem thường.
"Chỉ lớn như vậy thôi. Khi nào con cao hơn mẹ rồi hãy nói. Mỗi năm đều có người ngã xuống sông trước cửa nhà mình, lỡ như con không cẩn thận cũng bị vậy thì sao?” Trần Vân thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Nếu con xảy ra chuyện gì thì cha con phải làm sao? Em trai và em gái con phải sống như thế nào?”
Thiết Trụ tuy rằng còn nhỏ nhưng kinh nghiệm trong quá khứ đã giúp cậu trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa. Cậu muốn bản thân mau chóng trưởng thành để làm chỗ dựa cho em trai và em gái, nhưng đồng thời sâu trong đáy lòng, cậu cũng muốn nhận được sự quan tâm chăm sóc từ cha mẹ.
Thiết Trụ nghe cô nói xong, im lặng một hồi, đột nhiên nói: "Cẩu Thặng cậu ấy cũng có thể xuống nước."
"Cái gì?"
“Cha cậu ấy dẫn cậu ấy xuống nước.” Thiết Trụ như là thuận miệng nói một câu.
Trần Vân hiểu được lời nói của cậu: “Đợi cha con về cũng có thể đưa xuống sông bơi lội.”
Thiết Trụ bĩu môi: "Ông ấy khi trở về sẽ không xuống sông!"
Trịnh Vệ Hoa mỗi năm có một kỳ nghỉ phép một tháng để về thăm nhà. Năm ngoái tháng 12 anh mới trở lại, tính từ đó đến nay đã hơn nửa năm rồi.
Đứa trẻ đang nghĩ về cha mình.
Trần Vân vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu, không biết nên an ủi như thế nào. Trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ: “Hay là chúng ta viết một bức thư cho cha con đi.”
Thiết Trụ hai mắt sáng lên, chớp mắt nhìn Trần Vân. Một lát sau, lại cúi đầu xuống, thất vọng nói: "Tôi không biết viết chữ.”
"Không thành vấn đề, mẹ sẽ viết. Đến lúc đó con nói với cha con là do con viết, không phải là giống nhau sao?"
Đứa trẻ cảm thấy không quá giống nhau, cậu muốn đích thân viết một bức thư cho cha mình, nhưng cậu không biết một chữ nào hết.
Thiết Trụ bĩu môi và tức giận một lúc, sau đó liền chấp nhận lời đề nghị của cô: “Vậy cũng được.”
Dừng một lúc, lại nói tiếp: “Chờ khi nào tôi học được cách viết chữ, tôi sẽ viết thư cho cha!”
"Được, đợi khi nào vết thương của con lành thì hãy đi học.”
"Tôi có thể đi ngay bây giờ!"
Trần Vân nói : "Trường học hiện tại vẫn chưa khai giảng.”
Thiết Trụ đối với chuyện viết thư này cực kì nhiệt tình. Mới vừa ăn cơm xong liền thúc giục Trần Vân mau chóng viết.
Trần Vân mới vừa lấy kim chỉ ra, thấy vậy liền hỏi: "Con không phải đang muốn vá quần áo sao?"
"Trước viết thư cái đã.”
Ngụ ý quần áo chỉ là thứ yếu, không quan trọng bằng việc viết thư.
“Được rồi.” Cậu nói như vậy, Trần Vân cũng không có ý kiến gì khác.
Cô đặt kim chỉ xuống, tìm một vài mảnh giấy viết thư, sau đó đặt lên bàn.
Hai đứa nhỏ còn lại thấy vậy liền xúm lại xung quanh, Nhị Nữu hỏi anh trai: "Đây là cái gì ạ?"
“Đây là một bức thư, chúng ta sẽ viết thư cho cha!” Thiết Trụ trịnh trọng nói: “Em muốn nói gì với cha? Bà ấy sẽ viết cho em.”
Trịnh Vệ Hoa rất ít khi về nhà, hai đứa nhỏ cũng không có ấn tượng tốt với anh, nhưng Thiết Trụ lại rất ngưỡng mộ anh và luôn nói rằng cha cậu có quyền lực hơn người.
Chịu ảnh hưởng của anh trai, Nhị Nữu cũng rất ngưỡng mộ cha mình, cô bé chờ đợi hỏi: "Cha có về không ạ?"
"Ông ấy không về đâu. Chúng ta sẽ viết thư cho cha, và sẽ có người giúp chúng ta chuyển bức thư cho cha. Khi ông ấy nhìn thấy bức thư này sẽ biết rằng chúng ta đều rất nhớ ông ấy.”
Nhị Nữu “a” một tiếng, dường như cô bé đã hiểu, liền hỏi: "Tại sao lại phải đưa cho người khác giao?”
Thiết Trụ cũng nghĩ đến điều này, nói: "Tôi muốn tự mình giao cho cha.”
Trần Vân cười cười, sờ sờ đầu của hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì cha các con ở quá xa, chúng ta không thể đi được, chỉ có thể nhờ người khác giao đến.”
“A.” Nhĩ Nữu há to miệng: “Vậy thì người kia cũng rất mệt nhỉ.”