Chạng vạng tối huấn luyện kết thúc, Trịnh Vệ Hoa vừa tắm xong, cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, Kỷ Học Văn đột nhiên xông vào: "Anh Trịnh, anh có thư.”
Trịnh Vệ Hoa chưa kịp lên tiếng thì hai người khác trong phòng đã tiến lại gần: "Yo, đây là chuyện lạ nha, ai gửi vậy?”
“Để tôi xem qua.” Kỷ Học Văn giơ phong bì lên và cố ý đọc to: “Người gửi: Trần Vân, địa chỉ: Thôn Tiền Sơn, Lữ đoàn Thanh Sơn, huyện Y, thành phố Y, tỉnh W, đây không phải là quê của anh Trịnh sao?”
Kỷ Học Văn trêu chọc, vỗ vỗ vai Trịnh Vệ Hoa, hỏi: "Trần Vân là chị dâu mới của chúng tôi, phải không?"
Trịnh Vệ Hoa “ừ” một tiếng, cầm lấy bức thư.
Ba người kia đều xúm lại xem: "Mau mở ra xem có phải chị dâu mới nhớ anh Trịnh không.”
“Đừng nói nhảm.” Trịnh Vệ Hoa nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt sắc bén nhìn ba người đang xem náo nhiệt kia: “Có thể là ở nhà có chuyện.”
Anh và Trần Vân quen nhau chưa đầy một tuần, sau khi kết hôn anh liền trở lại nhập ngũ, nói cảm tình gì đó khẳng định là không có, hơn nửa năm nay Trần Vân chưa từng viết thư cho anh.
Cho nên khi Trịnh Vệ Hoa mở thư ra, trong lòng vẫn có chút lo lắng, sợ rằng ở nhà sẽ xảy ra chuyện.
Trải thư ra, những nét chữ duyên dáng trên giấy lộ ra.
Kỷ Học Văn vươn cổ nhìn: "Đồng chí Trịnh Vệ Hoa, xin chào. Ai ui!”
Anh ta không kịp phòng bị đột nhiên bị đạp một cái, khập khiễng đi sang một bên, không muốn nhìn trộm nữa, nhưng ngoài miệng lại không chịu buông tha: “Nghiêm túc mà nói, chữ của chị dâu mới quả thật rất đẹp.”
Trịnh Vệ Hoa trong lòng khẳng định một chút, vẻ mặt không thay đổi.
Khi mở thư ra, vẻ mặt vẫn có chút ngưng trọng, càng đọc xuống dưới thì vẻ mặt càng thoải mái.
“Trong nhà gửi thư nói cái gì vậy?” Kim Vĩ Chí, người lớn tuổi nhất và ổn định nhất trong nhóm hỏi.
Trịnh Vệ Hoa lắc đầu: "Không có gì."
Miệng vừa nói, vừa đem bức thư đọc một lần nữa, nói với người đồng đội đang tò mò rằng: "Nói thằng cả trên núi bị té ngã một cái.”
Kim Vĩ Chí hỏi: "Có nghiêm trọng không? Có phải là thiếu tiền không? Tiền lương tháng này tôi vẫn chưa gửi về.”
Hai người còn lại cũng cùng nhau gật đầu: "Có khó khăn gì cứ nói."
Bọn họ cho rằng bị ngã rất nghiêm trọng.
“Không sao đâu, không cần giúp.” Trịnh Vệ Hoa ánh mắt rơi xuống một đường, vẻ mặt bình tĩnh: “Chỉ bị trầy da một chút thôi, vết thương đã lành.”
"Vậy thì tốt." Ba người đều thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ nói cái này? Tôi thấy là viết rất nhiều nha.”
Ba người háo hức nhìn anh, một bộ dạng không hỏi ra được thì sẽ không bỏ cuộc.
"Không có gì, đều là việc vặt trong nhà, mấy đứa nhỏ không ngoan lắm."
Đối với chuyện này, cả ba người họ cũng đồng cảm với anh: “Không phải là, đứa lớn nhất của cậu năm nay đã 5, 6 tuổi rồi sao? Đứa lớn nhà tôi cũng trạc tuổi nó. Lần trước khi tôi trở về, thằng nhỏ lăn lộn trong vũng bùn, khuôn mặt bẩn thỉu làm tôi không nhìn rõ.”
Kim Vĩ Chí liên tục kể về những đứa nhỏ nghịch ngợm trong nhà mình, làm cho mấy người còn lại cũng đồng cảm theo.
“Trẻ con là vậy đấy, con trai tôi cũng không khác là mấy. Khi tôi vừa về, đứa nhỏ còn hỏi tôi là ai, đến nhà nó làm gì? Đúng là chọc tức tôi rồi!”
"Anh Vệ, anh không được rồi. Cậu nhóc nhà tôi đừng nói là một năm, cho dù là mười tám năm tôi không về, bọn chúng cũng không dám quên tôi."
"Kỷ Học Văn, cậu cứ khoe đi!”
"Tôi khoe khoang cái gì? Tôi nói thật đấy!" Kỷ Học Văn hào hứng truyền đạt kinh nghiệm: "Trẻ con rất hay quên, giống như chúng ta rất ít khi qua lại, anh phải dùng biện pháp nào đó mới có thể khiến chúng nhớ đến mình."
“Biện pháp gì?”
"Ảnh chụp đó! Chỉ cần chụp ảnh bộ quân phục rồi để ở nhà, đảm bảo mấy đứa nhỏ sẽ nói rằng đây là cha của con!"
“Này, ý kiến hay đấy!” Vệ Gia Khang ánh mắt sáng lên: “Tôi nhớ anh Đỗ bên kia có một cái máy ảnh, đúng không? Đi thôi, anh Kim, anh Trịnh, chúng ta đi chụp ảnh nào.”
Trịnh Vệ Hoa do dự một chút, liền bị Vệ Gia Khang lôi kéo đi ra ngoài.
Khu ký túc xá là thời điểm nhộn nhịp nhất trong ngày, các hành lang đều chật cứng người. Trịnh Vệ Hoa vội vàng gấp thư nhét vào trong túi, kéo quần áo ra khỏi tay của Vệ Gia Khang, nói: “Chờ đã, tôi trở về lấy cái mũ."
Vệ Gia Khang nói anh Đỗ là trưởng phòng bộ phận thiết bị hậu cần, có quan hệ tốt với vài người, nghe nói anh ta muốn mượn máy ảnh để chụp ảnh rồi gửi về nhà, không nói hai lời liền đồng ý ngay.
"Quay đầu sang trái, được rồi, không được chớp mắt."
Anh Du bấm nút chụp máy ảnh, một tiếng “tách” ánh đèn flash chiếu vào người đến mức không mở nổi mắt.