“Để mẹ thử xem.” Cô nhờ Dương Tuyết Mai hỗ trợ chăm sóc bọn trẻ một chút, cô chen đến bên cạnh bàn bóng bàn, chờ mấy người chơi bị thua rồi nhận vợt bóng bàn.
Người đối diện cười lớn: “Ôi, còn có đồng chí nữ này.”
Trần Vân nói: “Phụ nữ có thể chống đỡ một nửa bầu trời.”
“Nói không sai, vậy để tôi xem xem trình độ của đồng chí nữ thế nào.” Người đối diện nói: “Cô phát bóng đi.”
“Được.”
Trần Vân cầm bóng, hai chân tách ra rộng bằng vai, đầu gối hơi cong, thân trên hơi hướng về phía trước, khuỷu tay mở rộng hướng ra phía ngoài, cổ tay chuyển động phối hợp phát lực cẳng tay.
Đây là một cách phát bóng xoáy bên tay phải, cách phát này lực xoáy bóng rất mạnh, dễ bị bắn ngược trở về khi bị chặn lại.
Người đánh bóng cùng Trần Vân mới đầu có chút khinh thường, nhưng sau khi nhận được quả bóng đầu tiên liền trở nên nghiêm túc, không dám thả lỏng.
Lúc học đại học, Trần Vân từng học bóng bàn, thể lực và sức chịu đựng của cô đều không tốt, nhưng ngược lại ở những môn thể thao này lại có chút thiên phú, có thể dễ dàng phán đoán được điểm rơi của bóng ở đâu.
Hai bên đánh bóng, đánh qua đánh lại, cuối cùng Trần Vân dùng một chiêu đập bóng để chấm dứt trận đấu.
“Hay!”
Xung quanh truyền đến những âm thanh trầm trồ khen ngợi, đối thủ của Trần Vân đã bị đẩy xuống.
Phía đối diện rất nhanh lại có người mới, cầm lấy quả bóng háo hức muốn thử: “Tôi tới đây.”
Có ít bàn chơi bóng, nhưng lại có nhiều người chơi, mỗi người khi thua một lần sẽ đi xuống dưới.
Trần Vân tốt xấu gì cũng được đào tạo chuyên nghiệp, so với những tuyển thủ nghiệp dư này, năng lực của cô vượt trội hơn hẳn, trong lúc nhất thời cô thể hiện ra một tư thế thần cản giết thần.
Cô đã loại liên tiếp vài người, ba đứa trẻ càng xem càng phấn khích, bọn nhỏ hô lớn đến khàn giọng.
Cuối cùng, thể lực cô chống đỡ hết nổi, Trần Vân cũng bị loại.
Cô buông vợt bóng bàn, đi ra khỏi đám người, vừa đi ra đã bị Nhị Nữu ôm lấy.
Khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, đôi mắt sáng lên, trên khuôn mặt nở một nụ cười thật tươi và thốt lên: “Mẹ ơi, mẹ thật lợi hại!”
Nói xong, cô bé sửng sốt một lúc, Trần Vân cũng vậy, rồi nhanh chóng vỗ vỗ đầu của cô bé: “Nếu con muốn học, trở về sẽ dạy cho con.”
Nhị Nữu ngay lập tức quên đi việc mất tự nhiên hồi nãy, nhanh chóng gật đầu.
Trần Vân nhìn sang bên cạnh, thấy ánh mắt lơ đãng nhìn qua của Thiết Trụ, cười trêu chọc: “Anh cả muốn học không?”
Thiết Trụ nghiêng đầu qua chỗ khác không nói lời nào.
Cậu mới là người không cần vì chút thứ này đã gọi mẹ!
Người đánh bóng trên bàn đánh qua đánh lại, thay đổi rất nhiều người, Trần Vân ở phía sau không đi qua tiếp, cùng mấy đứa nhỏ quan sát một lúc, cô liền đưa bọn nhỏ đi qua phòng khác.
Phòng này ít người hơn nhiều, trong phòng có ba dãy giá sách, bày biện rất nhiều sách.
Trần Vân nhìn một vòng, thấy cuốn “Hồng Lâu Mộng”, “Tây Du Ký” đều có, còn có cuốn “Thể thao mới”, “Hồng Kỳ” và các tạp chí khác.
Trần Vân rút ra một cuốn Hồng Lâu từ giá sách, cô vừa mở ra, cô thấy Thiết Trụ ôm một cuốn tạp chí có bìa in hình quân giải phóng và vệ tinh đi đến.