“Không có việc gì… Hôm nay thật sự có việc.” Trương Phân Phân nhìn chung quanh, trầm giọng nói: “Ngoài này mọi người đi tới đi lui, chúng ta đi vào nói chuyện."
Trần Vân nhìn cô ta một hồi, rồi nhường cho một khoảng trống.
Trương Phân Phân đi vào và kéo Trần Vân vào phòng.
Trong phòng, Thiết Trụ đang làm bài tập thì nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên. Lúc đôi bên chạm mắt nhau đều cảm thấy có chút kinh ngạc.
Trương Phân Phân chào Thiết Trụ, rồi khẽ hỏi Trần Vân: "Sao cậu lại để nó vào đây?”
“Đang nghỉ.”
“Từ lúc nào mà cậu đối tốt với bọn họ vậy chứ?”
Giọng nói này hơi to một chút, Thiết Trụ đang cắm mặt làm bài cũng nghe được liền ngẩng đầu nhìn.
“Ai ya!” Trương Phân Phân có chút ngượng ngùng như thể không ngờ Thiết Trụ cũng nghe thấy, nhưng lại hỏi: "Cậu có biết Trịnh Chí Cường sắp kết hôn không?"
Trần Vân nhướng mi nhìn liếc cô ta một cái, đang suy nghĩ xem bây giờ có nên đuổi người này ra ngoài hay không, nghĩ đi nghĩ lại quyết định cứ để cô ta nói ra cho xong, nói rõ một lần để đỡ phiền phức sau này.
Cô gật đầu: "Biết."
Giọng điệu này quá bình thường, một chút dao động cảm xúc không cần thiết cũng không có.
Trương Phân Phân cảm thấy trong lòng muốn chửi, nhưng cô ta vẫn hỏi: "ậu nghĩ gì về điều đó?"
“Cũng tốt mà!” Trần Vân nói: “Mấy năm nay không còn nhiều kẻ ngu nữa đâu, vớ được một người chính là phúc.”
Trương Phân Phân: "Cậu không tức giận sao?"
Trần Vân nghi hoặc: “Tại sao tôi phải tức giận chứ? Người bị mù kia cũng đâu phải con gái tôi đâu.”
Trương Phân Phân: "..."
Cô ta cảm thấy năm mươi xu trong túi mình hơi phỏng tay rồi đấy, thái độ của Trần Vân thật kỳ lạ! Hôm nay liệu cô ta có thể hoàn thành nhiệm vụ không đây?
"À..." Trương Phân Phân lại liếc nhìn Thiết Trụ, phát hiện đứa trẻ có chút không tập trung, cô ta cúi đầu nhếch khóe miệng, lại mạnh mẽ đè ép xuống, biến thành điệu bộ bênh vực kẻ yếu: “Lần này Chí Cường đúng quá đáng thật chứ, làm vậy lòng cậu khó chịu thì phải làm sao? Nhưng anh ta cũng có nỗi khổ…”
"Chờ đã." Trần Vân cắt ngang lời cô ta: “Cậu đã điếc lại còn điên à? Cậu nói chuyện ma quỷ này với tôi?”
“Tôi thấy khó chịu thay cho cậu ấy mà…”
“Muốn tốt cho tôi thì tránh xa tôi ra, tôi thấy cậu mới là người thật sự khó chịu mới đúng, lần sau đừng đến nhà tôi nữa. Tôi sẽ không mở cửa cho cậu đâu.” Trần Vân kéo cô ta ra, kéo cô ta đến tận cổng sân và ném cô ta ra ngoài: "Nhân tiện hãy nói với Trịnh Chí Cường, hỏi anh ta vẫn muốn bị anh họ đánh à?"
Cánh cửa đóng lại trước mắt cô ta, như thể lịch sử đang lặp lại.
Trương Phân Phân tức giận đến run cả người, cô ta đá vào cửa.
Đang muốn đá thêm cái nữa thì Trần Vân mở cửa ra, cầm một con dao làm bếp trong tay và nhìn cô ta lạnh lùng: "Thử la lối ăn vạ nữa xem nào?”
Sau khi đuổi tất cả các chị em plastic xấu xa, Trần Vân kiểm tra cổng sân để xác định không bị hỏng, sau đó đến vườn rau hái một nắm rau, rửa sạch ở sông rồi trở về nhà.
Lúc về, Thiết Trụ đang đứng ở cửa, nhìn thẳng vào cô chằm chặp.
Trần Vân đặt đồ ăn vào bếp, đặt con dao ở trên cao nơi bọn nhỏ không với tới, quay đầu lại liền thấy Thiết Trụ đang đi theo phía sau.
"Làm xong bài tập chưa?"
Thiết Trụ không nói, trên mặt tràn đầy không vui.
Trần Vân giơ tay xoa đầu cậu, nhưng đứa trẻ lùi lại hai bước để tránh, cô đi theo và cố chấp xoa đầu cậu rồi mới hỏi: "Làm sao vậy, trông con lại không vui rồi."
Thiết Trụ cắn răng.
“Trẻ con đừng nên tức giận nhiều, vậy không cao được đâu.”
Thiết Trụ muốn một lời giải thích từ Trần Vân, nhưng người phụ nữ này lại không nói gì, cậu nghiến răng nói: "Chú tám đang tìm bà à?"
“Có lẽ vậy, mẹ cũng đâu có định đi.” Trần Vân biết rằng cậu đã nghe những gì Trương Phân Phân nói, nhưng cô không phủ nhận hoàn toàn: "Loại người như chú tám con thì chỉ có kẻ ngốc mới để ý.”
Ví dụ như cô gái thôn kế bên của nguyên chủ.
Thiết Trụ nghe được câu này, nhưng cậu vẫn không thể cảm thấy yên tâm, cậu hỏi: “Sau này bà sẽ rời đi sao?”
Họ luôn nói rằng mẹ kế là người không an phận, rất ngốc nghếch, không chừng ngày nào đó lại bỏ đi với ai, Thiết Trụ không tin điều đó, cậu muốn nghe chính miệng cô nói.
Đây là một câu hỏi rất đơn giản, nhưng Trần Vân vẫn im lặng trong một thời gian dài.
Trái tim của Thiết Trụ cũng chìm dần theo thời gian đang trôi, mãi tới khi nghe thấy Trần Vân nói: "Ai có thể nói trước điều gì sẽ xảy ra trong tương lai chứ? Nhưng dù sao thì hiện tại mẹ chưa rời đi đâu.”