Trên xe buýt có một tài xế và một nhân viên bán vé, mỗi khi đến trạm, nhân viên bán vé đều sẽ lớn tiếng nhắc nhở.
Trần Vân tỉnh rồi ngủ ngủ rồi tỉnh, mơ mơ màng màng ngồi đến trạm cuối, mới triệt để tỉnh táo từ trong tiếng bước chân.
Cô dụi mắt chua xót của mình, xuống xe theo số đông người, men theo đường chính lên thị trấn đi về thôn.
Thôn của Quách Lạc khá xa thị trấn, sau khi Trịnh Chí Cường xuống xe thì đạp xe đưa người ta về nhà trước, rồi lại dùng tốc độ như bay đuổi theo Trần Vân.
Trần Vân đi rất chậm, chưa được một lát thì bị anh ta đuổi kịp.
Nhìn bóng lưng duyên dáng phía trước, Trịnh Chí Cường thả chậm tốc độ, đánh còi xe hai cái.
Trần Vân nghe tiếng còi thì bước sang bên cạnh nhường đường, chờ chiếc xe đạp phía sau đi qua.
Trịnh Chí Cường đạp xe đến vị trí ngang với Trần Vân, lại đánh chuông xe một cái, lúc cô nhìn sang thì cười nói: “Chị dâu, tôi đưa chị về?”
Trịnh Chí Cường vui vẻ gọi cô là chị dâu, trước mặt mọi người gọi, sau lưng mọi người cũng gọi, xưng hô này làm anh ta có một khoái cảm cấm kỵ.
Lúc trước mỗi lần hai người ở riêng, anh ta gọi một tiếng chị dâu, Trần Vân đều sẽ dùng một ánh mắt bực bội nhìn anh ta, nhìn đến mức máu nóng anh ta bốc hơi.
Nhưng lần này, Trần Vân chỉ hờ hững liếc một cái rồi xoay đầu đi, trong tông giọng cũng không có cảm xúc gì.
“Không cần, tôi đi bộ được rồi.”
“Chị dâu khách sáo với tôi gì chứ?” Trịnh Chí Cường đạp xe ép gần lại chút nữa, tự cho là đúng nói: “Chị giận tôi à, tôi tạ tội với chị được không? Chị dâu bớt bớt giận.”
Trần Vân bị anh ta ép đến không còn đường đi, trong lòng phẫn nộ: “Hôm qua tôi bảo Trương Phân Phân chuyển lời cô ta chưa nói với anh sao?”
“Đương nhiên nói rồi, chị dâu thật độc ác, nói với tôi lời như vậy. Chị thật sự không biết anh tôi hạ thủ độc ác cỡ nào à, năm đó tôi suýt bị anh ta đánh chết rồi!” Trịnh Chí Cường nói câu này cũng có chứa lửa giận, hiển nhiên vẫn còn ghi hận không thôi: “Nhưng bắt nạt tôi lúc còn nhỏ cũng thôi đi, chị xem anh ta bây giờ dám động thủ với tôi không?”
Trần Vân bĩu môi, thầm nói phải chi lúc ấy đánh chết là tốt rồi, còn bớt đi một mối họa.
“Chị dâu đừng giận tôi nữa được không? Tôi biết tôi có lỗi với chị, tôi cũng muốn bên chị cả đời, nhưng mẹ tôi ép chặt quá, treo lên đánh trong nhà.”
Trịnh Chí Cường định quăng nồi lên đầu lão thái, tiếp tục đóng giả thâm tình, cười khổ nói: “Nếu chị dâu không gả cho Trịnh Vệ Hoa thì hay rồi, vậy thì chắc chắn tôi đến nhà hỏi cưới chị, lột một lớp da cũng phải mua cho chị bốn món gia dụng.”
Bộ mặt của anh ta thật sự làm người ta chán ghét, Trần Vân nhịn, miễn cưỡng dịu giọng hòa nhã nói: “Nếu đã sắp kết hôn rồi, vậy đối xử với con gái nhà người ta tốt chút đi.”
“Tôi không hề thích cô ta!”
Trịnh Chí Cường nói nghe có vẻ hơi tủi thân, quăng xe đạp đi qua, cản trước mặt Trần Vân.
Một loạt động tác này khiến Trần Vân ghê tởm, ở nơi hoang vu vắng vẻ, Trịnh Chí Cường định làm gì quả thật vừa nhìn là biết.
Cô liên tục lui về sau mấy bước, Trịnh Chí Cường lại ép lên, trong mắt mang theo dục vọng làm người ta buồn nôn.
Anh ta giơ tay tóm lấy bờ vai của Trần Vân, ảo tưởng vóc dáng câu người dưới lớp vải, lúc nghĩ đến kích động, bỗng cảm giác cổ tay chợt đau, sau đó giữa hai chân va chạm với đầu gối của Trần Vân, khiến anh ta phút chốc hoa mắt ù tai, không thể đứng thẳng người.
Trần Vân nhân lúc anh ta đau đến không thể phản kháng đạp anh ta một phát văng vào ruộng, mắng: “Thằng chó, ăn cứt đi!”