Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Xuyên Thành Mẹ Kế Niên Đại Văn

Chương 45:

Chương 45:




Bà Đinh càng nghĩ càng thấy mình mệnh khổ, khóc to một trận ở nhà bí thư, khóc đến mức vợ bí thư đen mặt, nửa đẩy nửa kéo bà ta ra khỏi nhà.

Từ trong nhà bí thư đi ra, bà Đinh như âm hồn vất vưởng trong thôn, lượn lờ từ đông tới tây, chỉ là không về nhà.

Gia đình Trần Vân đang đến giờ ăn cơm, nghe thấy bên ngoài có người đập cửa.

“Ai đó?”

Tiếng gõ cửa ngừng lại, chưa được một lát lại vang lên.

Thiết Trụ nuốt một miệng thức ăn, tay quẹt miệng đứng dậy: “Tôi đi mở cửa.”

“Chờ chút.” Trần Vân gọi cậu lại, lại hỏi một câu là ai.

Rất lâu không ai trả lời.

Nhớ ra tiếng khóc nghe được thấp thoáng trước khi ăn cơm, Trần Vân đã đoán ra được phần lớn: “Chắc là bà Hai của các con.”

Thiết Trụ hỏi: “Bà ta đến nhà chúng ta làm gì?”

Trần Vân nói: “Đòi tiền đó.”

“Dựa vào cái gì?”

“Suỵt!” Trần Vân lấy tay bịt miệng nói tới tiền, bảo chúng đừng nói chuyện, cô đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa quả nhiên là bà Đinh, sau khi cửa mở thì không nói một lời đi vào nhà.

“Sao thím lại đến rồi?”

Bà Đinh lại bắt đầu khóc huhu, tiếng khóc cực kỳ có cảm giác tiết tấu, hiển nhiên hơi đáng sợ giữa lúc mặt trời lặn.

Trần Vân xoa xoa da gà nổi trên cánh tay: “Thím hai đừng khóc nữa, có gì từ từ nói.”

Cô không nói còn ổn, vừa nói xong bà Đinh như diễn tuồng, vỗ đùi một cái, lớn tiếng gào lên: “Sao mệnh tôi lại khổ thế này chứ!”

Bà Đinh khóc than chồng mình vô dụng, con cái bất hiếu, mình từng tuổi này rồi còn phải lo liệu cho cái nhà này, đáng thương biết bao, rồi khóc lóc khi ấy ba mẹ Trịnh Vệ Hoa đều chết, chỉ có bà ta tốt bụng đón người về nhà nuôi nấng, vì vậy lúc đó Trịnh Chí Cường mới có ba tuổi đã suýt đói chết.

Tới rồi!

Trần Vân thầm nghĩ.

Quả nhiên không sai, nói xong cái này, bà Đinh bèn bắt đầu khóc nói về khổ nạn trong nhà. Nói vì chữa bệnh cho Trịnh Chí Cường, tiền trong nhà đều xài hết rồi, cả tiền lấy vợ cho Trịnh Chí Cường cũng không còn.

“Lúc tôi sinh thằng bé suýt bỏ mạng, sinh ra một đứa to bằng bàn tay, không dễ gì mới nuôi lớn, còn phải chịu tội này, sao tôi lại khổ như vậy chứ!”

Bà Đinh hát xướng một phen, biểu diễn thật trân, khóc nói với Trần Vân.

“Thím hai, tôi hiểu thím!” Trần Vân nức nở hai tiếng, dùng sức dụi mắt, ôm lấy bà Đinh nói: “Chúng ta đều như nhau, đều khổ!”

Cô dựa vào vai bà Đinh, nháy mắt ra hiệu với mấy đứa con.

Thiết Trụ thấy, cảm giác chả hiểu làm sao, trái lại Nhị Nữu như có thần giao cách cảm với cô, một giây sau cũng dụi mắt, mang theo tiếng khóc gọi cô: “Mẹ ơi!”

Trần Vân buông bà Đinh ra, ngồi xuống ôm lấy Nhị Nữu, hai mẹ con ôm nhau khóc lên, đến nỗi làm bà Đinh thấy vô duyên vô cớ.

“Cô có gì mà khổ?” Bà Đinh nói: “Gì cũng không cần làm, một tháng cầm mấy chục tệ.”

Trần Vân dụi mắt, cuối cùng cũng dụi ra được một giọt nước mắt, thút thít nói: “Người ta đều thấy một tháng tôi có mấy chục tệ, còn tưởng có thể sống thoải mái, thật ra nào có chuyện tốt thế chứ, trong nhà bốn miệng ăn, Thiết Trụ còn phải đi học, chút tiền kia căn bản chẳng đủ xài.”

Trần Vân tính toán cho bà Đinh nghe, tiêu xài vớ va vớ vẩn trong nhà đều cộng lại hết: “Trời sắp trở lạnh rồi, cả một chiếc áo bông tôi cũng không mua được, mùa đông này không biết sống thế nào đây.”

Cô lại nói tiền trong nhà đi mua thức ăn, kết quả vẫn không đủ ăn, thấy còn tận nửa tháng, trong nhà phải cắt cơm.

Sau đó Trần Vân lau nước mắt, mong chờ nhìn bà Đinh: “Nghe nói năm nay thu hoạch không tệ, chú hai và thím lại giỏi giang, chắc có thể chia không ít thức ăn nhỉ?”

Bà Đinh chợt biến sắc: “Ai nói đấy? Chú hai cô thì giỏi cái gì? Làm ít ăn nhiều, năm nay nói không chừng còn phải cho tiền ngược lại thôn.”

Trần Vân không tin: “Sao có thể chứ, không phải nói chú hai tôi giỏi giang lợi hại sao?”

“Cô nghe ai nói bậy đấy?” Bà Đinh quyết đoán phủ nhận: “Chú hai cô từng tuổi này rồi, có giỏi cũng giỏi bằng người trẻ tuổi sao?”

Bà Đinh xụ mặt, nhìn quanh một vòng trong nhà, thấy bát đũa còn chưa dọn trên bàn, nghi ngờ nói: “Chẳng phải nói hết tiền rồi sao, còn ăn ngon vậy hả?”

Trần Vân nắm góc áo, như cô vợ nhỏ: “Tôi cũng không dám tiết kiệm mà, tiền này là cha Thiết Trụ gửi về, nói phải dùng cho tụi nhỏ.”

“Vệ Hoa nói vậy?”

“Nếu không thì tôi cho tụi nó ăn ngon vậy làm chi?”

Bà Đinh ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng.

Lúc trước Trần Vân đối xử tệ bạc với mấy đứa nhỏ có tiếng, cách đây không lâu đột nhiên thay đổi, chắc là Vệ Hoa biết được nói gì đó rồi.

Nghĩ vậy, bà Đinh hơi xem thường cô, đàn ông đi làm xa vẫn có thể nắm cô trong tay, thật là vô dụng.

“Cô thật sự hết tiền rồi?”

“Hết thật rồi, tôi còn định mượn thím chút tiền, trong thôn nhiều hộ vậy, cũng không thân bằng thím, suy cho cùng cha của Thiết Trụ cũng là do thím nuôi.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch