Thiết Trụ không phục: “Đồ này may lúc tôi năm tuổi, đã hai năm rồi!”
“Không thể nào.” Trần Vân vuốt ve lớp vải: “Đồ còn mới lắm mà.”
Kỹ thuật nhuộm màu lúc này còn lạc hậu, nếu đã mặc hai năm thì màu quần áo sẽ không thể đẹp như vậy được.
“Con nhớ nhầm à?”
“Không có, đúng là năm tuổi!” Thiết Trụ quả quyết: “Bộ này là do cha mua, tôi nhớ rất rõ.”
“Vậy cha con biết mua đồ qua, chất lượng quần áo không tồi, mặc lâu vậy mà vẫn còn mới.”
Trần Vân nói xong thì thấy Thiết Trụ đang bĩu môi: “Sao vậy?”
Thiết Trụ lẩm bẩm: “Thì có mặc nhiều lắm đâu, khi nào cha về mới được mặc.”
“Hả?” Trần Vân ngạc nhiên: “Còn những lúc khác thì sao?”
“Những lúc trước khi ngủ trên giường nên không cần mặc.” Thiết Trụ nói: “Bà ngoại nói tôi lãng phí quần áo, muốn giữ quần áo cho Kim Bảo mặc, quần áo lúc trước của tôi đều cho Kim Bảo rồi.”
Trần Vân: “...”
Thảm quá, khó trách Trịnh Vệ Hoa phải tìm mẹ kế cho bọn trẻ, tiếc là vợ sau cũng chẳng phải là người tốt.
Trần Vân không cảm thấy mình đang tự mắng mình, còn thầm xem thường mắt nhìn người của Trịnh Vệ Hoa.
Thiết Trụ rất bực bội với bà ngoại của mình, còn tố cáo hành vi bất công của bà ta.
Chắc là do vận mệnh định sẵn, Thiết Trụ vừa mới nhắc bà ngoại quá đáng như thế nào thì bên ngoài có người gõ cửa.
Ở ngoài là một người đàn ông xa lạ, không cao lắm, dáng người mập mạp hiếm thấy ở thời này.
Trần Vân nhìn qua kẹt cửa, thấy người này không quen mắt cho lắm.
Cô hỏi: “Ai vậy?”
“Tôi, cậu hai của tụi nhỏ.”
Trần Vân nghe vậy thì vẫn tay gọi Thiết Trụ tới để cậu nhận mặt.
Thiết Trụ nhìn qua kẹt cửa một hồi lâu, không vui vẻ gì mà gật đầu.
Cậu mở cửa, người đàn ông ngoài cửa xụ mặt xuống: “Sao lâu quá vậy? Thấy cậu mà không biết chào à?”
Thiết Trụ gọi: “Cậu.”
Người nọ chắp tay sau lưng đi vào nhà, ánh mắt nhìn Trần Vân một cái, gật đầu xem như chào hỏi.
Trần Vân hỏi: “Anh là cậu của Thiết Trụ à? Hình như trước đây chưa bao giờ gặp nhỉ?”
Lưu Gia Đống chỉ ừ có lệ: “Trong nhà bận quá, lại xa, tôi phải tạm gác rất nhiều việc để qua đây đấy.”
Anh ta đi vào nhà, nhìn một vòng: “Cháu ngoại gái và cháu ngoại trai nhỏ của tôi đâu rồi.”
“Đang ngủ trưa.” Trần Vân mời anh ta ngồi xuống, rồi dặn Thiết Trụ: “Mang một ly nước đường ra nhé.”
“Vâng.”
Nước đường được đưa tới rất nhanh, Trần Vân bảo Thiết Trụ đi làm bài tập còn mình ngồi ở đối diện: “Sao hôm nay cậu hai lại tới đây vậy?”
“Đương nhiên là có việc.” Cậu hai bưng ly nước lên uống một hơi cạn sạch, nấc một cái rồi vỗ bụng hỏi: “Thiết Trụ đi học chưa?”
“Mùa thu năm nay bắt đầu đi học lớp một.”
“Được đấy.” Lưu Gia Đống gật đầu, thật ra trong lòng lại thấy không nên, đi học thì có lợi ích gì chứ? Đằng nào chẳng phải về làm ruộng.
Anh ta lau miệng, nói với Trần Vân: “Đúng rồi, hôm nay tôi tới để nói với cô một tiếng. Ngày sáu tháng sau là lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của ông ngoại tụi nhỏ. Nhớ phải để mấy đứa cháu ngoại tới ăn cơm đấy.”
Chỉ nói cháu ngoại, nên là không có phần của người ngoài như Trần Vân.
Trần Vân cũng chẳng thèm gì chầu cơm này: “Ngày sáu tháng sau phải không? Được rồi.”
“Đúng vậy, cô đừng có quên để ba đứa cháu ngoại của tôi tới đấy, người lớn trong nhà rất nhớ chúng.” Lưu Gia Đống đứng dậy: “Được rồi, chỉ có vậy thôi, tôi còn phải tới nhà khác, cô không cần nấu cơm cho tôi.”
Trần Vân cười đứng dậy: “Để tôi tiễn anh.”
Cô đưa Lưu Gia Đống ra cửa, nhìn anh ta đi xa, lúc chuẩn bị đóng cửa thì nhìn thấy có người đi tới.
Người tới lần này là người quen, là em trai Trần Vệ Quân của nguyên thân.
“Chị.” Trần Vệ Quân xách theo mấy con cá tới, cười hì hì hỏi: “Chị biết em tới à?”
Năm nay Trần Vệ Quân mười bảy tuổi, đang học cấp ba, sang năm là tốt nghiệp.
Cậu ấy và Trần Vân rất giống nhau, chỉ khác là Trần Vệ Quân có hai má lúm đồng tiền, nụ cười rất ngọt ngào, rất được người lớn là nữ trong nhà thích.
Trần Vân cũng có hảo cảm với cậu ấy, người em trai trong trí nhớ của nguyên thân rất đáng tin, lúc năm sáu tuổi đã đánh nhau với người bắt nạt chị gái rồi.
“Em đâu có nói cho chị, sao chị biết vậy?”
Trần Vân để cậu ấy vào nhà, hỏi thăm: “Hôm nay không đi học à?”
“Thầy giáo bị đánh nên không lên lớp.” Trần Vệ Quân bình thản nói, giơ tay lên: “Cha bắt được nhiều cá lắm, nói em mang đến cho chị.”