Lạc Văn Thư dẫn Lạc Tinh Dữ về nhà, đã là buổi chiều hơn hai giờ rồi.
Cô vào cửa đổi dép chạy thẳng vào giường nhỏ trong phòng, ngã người xuống giường, ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn cử động.
Một từ thôi, mệt mỏi.
Cô vẽ bùa bình an cho Kim Hữu Tiền, là thật dụng tâm, hao phí rất nhiều linh lực, thành phẩm xuất hiện hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi thượng đẳng, chỉ thiếu chút nữa, chính là trân phẩm.
Ngoài ra chuyện xảy ra sau khi ra tay cứu người vào đêm qua, cũng vượt ngoài dự đoán của cô.
Còn có Vô Thường của cõi U Minh xuất hiện, cũng là chuyện ngoài ý muốn.
Mặc dù Lạc Văn Thư không sợ, nhưng giao tiếp với đối phương, vẫn phải cẩn thận.
Cũng may kết quả đều rất tốt.
Kiếm được tiền, 19888 tệ, nằm trong tài khoản của Lạc Tinh Dữ.
Kết thúc chuyện cắn trả nhân quả, lúc cô trở về, cũng không gặp chuyện ngoài ý muốn gì.
Trước kia đi ra ngoài cảm ứng được một tia cơ duyên thuộc về Lạc Tinh Dữ, cũng thành công bắt được.
Nghĩ đến đây, cô khó khăn lật người, nhìn Lạc Tinh Dữ đi theo cô về nhà, lúc này đang dựa vào khung cửa của cửa phòng.
Đứa bé gầy nhỏ, giờ phút này trên mặt tràn đầy phức tạp, tròng mắt đen thui, nói không rõ tâm trạng lúc này.
Hình như có chút sợ, nhưng lại cố gắng che giấu.
Chẳng qua cậu bé cũng chỉ mới năm tuổi, có thể làm được như vậy, đã được xem vô cùng bình tĩnh rồi.
Trước giờ ánh mắt của Lạc Văn Thư rất cao, giờ phút này cũng không nhịn được muốn khen một câu.
"Tới đây." Cô hơi cử động bàn tay.
Lạc Tinh Dữ do dự một chút, từ từ bước đến, đứng ở mép giường.
"Ngồi xuống đi." Lạc Văn Thư chỉ vào bên cạnh mình.
Hình như thân thể Lạc Tinh Dữ hơi cứng một chút, những vẫn nghe lời ngồi xuống.
"Nhìn mẹ." Lạc Văn Thư nói tiếp.
Lần này, thân thể của Lạc Tinh Dữ cứng ngắc rất rõ ràng, từ từ chậm rãi xoay người lại, đối mặt với Lạc Văn Thư, nhưng lại cúi đầu không nhìn cô.
Lạc Văn Thư cũng không nói thêm gì nữa.
Lạc Tinh Dữ thấy vậy, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo, lại nghe cô mở miệng hỏi, "Hình như con rất sợ mẹ?"
Lần này, Lạc Tinh Dữ không kiềm chế cảm xúc được nữa, trên mặt xuất hiện sự hoảng sợ, sau đó lắc đầu thật mạnh: "Không phải... Không có... Con không sợ!"
Cậu bé giống như một con thú nhỏ rơi vào trong bẫy của thợ săn, hoảng sợ không ngừng giãy ngụa, nhưng không làm nên chuyện gì.
Lạc Văn Thư hơi nhíu mày: "Tại sao? Là bởi vì mẹ không giống như lúc trước sao?"
Dị thường của đứa bé này, vào tối ngày hôm sau sau khi Lạc Văn Thư mở mắt đã phát hiện.
Cô tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ, ở trong trí nhớ đó, phần lớn nhất chiếm cứ, chính là liên quan đến Lạc Tinh Dữ.
Trong trí nhớ, Lạc Tinh Dữ thông minh, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, có thể nói gom đủ tất cả ưu điểm trên đời của một đứa bé, có thể để cho nguyên chủ cảm thấy được, có lẽ đời trước mình cứu vớt cả thế giới, cho nên ông trời mới cho mình một đứa con tốt như vậy.
Lạc Văn Thư chuyển kiếp đến, sau khi tiếp nhận thân thể, những phẩm chất tốt đẹp của Lạc Tinh Dữ vẫn được giữ nguyên, nhưng so sánh với lúc trước, có chút khác biệt.
Mặc kệ ánh mắt hay giọng điệu nói chuyện với cô, đều run rẩy, giống như đang sợ cái gì.
Đây là tình huống trước kia chưa bao giờ xảy ra.
Đứa bé này cho rằng mình ẩn giấu rất tốt, nào ngờ Lạc Văn Thư liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra.