Trời u ám, chỉ có một góc ở phía đông hơi ửng đỏ, nếu như chờ một lát nữa là có thể trông thấy một quả trứng vịt muối hoàn chỉnh.
Khương Đường tăng tốc bước chân, trứng vịt muối lúc nào cũng có thể nhìn nhưng nàng phải kiếm tiền.
Lý đại nương Tôn đại nương đã tới, hỏi Khương Đường điểm tâm làm cái gì.
Khương Đường nói: "Phu nhân hiện tại khẩu vị tốt lên một chút rồi, có thể ăn chút thịt và thức ăn làm từ bột mì. Hầu gia phải thượng chức, phải làm món gì để chống đói, lại làm chút món ngọt nữa đi."
Làm riêng cho Cố Kiến Sơn.
Hôm nay liền làm điểm tâm sáng kiểu Quảng, chủng loại phong phú, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, cháo có thể làm chút cháo mặn, Khương Đường thấy Hầu phủ thích ăn cháo hơn.
Giống khẩu vị của Vĩnh Ninh hầu, đoán chừng là thích ăn cháo mặn.
Phòng bếp nhỏ có trứng vịt bắc thảo, trứng vịt muối, Khương Đường dự định làm cháo trứng muối thịt heo, trứng muối cắt thành vụn, lại chuẩn bị chút hành hoa rắc lên trên, rượu vàng khử vị tanh.
Thịt heo chọn loại thịt lưng, dùng một quả trứng gà đánh vào, lại bỏ chút hành sợi gừng sợi khử tanh, chờ gạo nấu trên bếp nở ra lại đem trứng muối và thịt nạc cắt sợi bỏ vào.
Món chính là bánh ngàn lớp, bánh hành tây có nhân thịt heo, chuẩn bị cho Cố Kiến Sơn bánh gạo ngọt, đường tam giác[1].
[1] Đường tam giác là một loại bánh có hình tam giác, màu trắng, vỏ mềm, vị ngọt, là một trong những món ăn vặt truyền thống ở Dương Tuyền và Thọ Dương
Thức nhắm nhiều loại, đủ tám món, cũng có món ngọt Cố Kiến Sơn thích.
—— ——
Cố Kiến Sơn sắp giờ cơm mới tới, mấy nhi tử của Trịnh thị bao gồm con thứ đều là mười sáu mười bảy đã thành hôn.
Duy chỉ có Cố Kiến Sơn, hôn sự còn chưa đâu vào đâu. Nhìn lại những viện tử khác đều đóng kín cửa sống cuộc sống của mình, Yến Hồi Đường ngay cả lửa cũng đốt không nổi, còn phải đến chính viện ăn cơm, càng thêm giận không có chỗ xả.
Cố Kiến Sơn cũng mới trở về mấy ngày mà thôi, Trịnh thị liền nhìn hắn mũi không phải mũi mắt không phải mắt.
Trịnh thị: "Khương Đường là mảnh hiếu tâm của Tứ tẩu con, thấy ta ăn không thấy ngon miệng mới sai đến chính viện. Con thì hay rồi!"
Cố Kiến Sơn nói: "Nếu con đã ăn cơm ở chỗ này vậy đem nguyệt ngân của trù nương Yến Hồi Đường cho nàng..."
Trịnh thị cả giận nói: "Hồ nháo, đó là nha hoàn trong viện Tứ tẩu ngươi, ta có thể nào làm chủ cho nàng nguyệt ngân... Ngươi xem ngươi thử, ngay cả những thứ này cũng không hiểu, trong viện lại không có mấy người, bảo ta làm sao yên tâm."
Cố Kiến Sơn thấy Nam Hương mang nha hoàn truyền đồ ăn, cười nói: "Nương, nhanh dùng điểm tâm đi."
Vĩnh Ninh hầu lúc này chenmiệng, "Nhanh ăn đi, một hồi nữa đồ ăn sẽ nguội mất."
Trịnh thị thở dài, trong lòng càng thêm bị đè nén, nhìn nhi tử mà đầy bụng tức giận, cơm cũng không ăn ngon.
Vĩnh Ninh hầu gắp cho Trịnh thị thêm một khối thịt hấp bột gạo, bên trên hình như nhúng vào giấm thơm, ngửi mùi đã thấy chua.
"Nếm thử có hợp khẩu vị hay không."
Khẩu vị của Trịnh thị lập tức được đánh thức, ăn thịt, lại ăn đồ ăn, Nam Tuyết còn múc cháo đưa qua. Cháo trứng muối thịt nạc hương vị ngửi có hơi lạ, Trịnh thị không thích cháo mặn, nếu là ngày trước, nhất định là đụng cũng sẽ không đụng.
Có thể là ăn đồ ăn Khương Đường làm mấy ngày nay nên đối với nàng có loại tín nhiệm khó mà diễn tả bằng lời, liền múc một muỗng nhỏ.
Gạo hoa mềm nát, trứng muối được nấu qua ngược lại không có vị chát chát kia, ăn vào vừa thơm vừa mềm. Thịt sợi mặn mà thơm, thật sự là hoàn toàn khai vị.
Một bát cháo nửa miếng bánh, Trịnh thị ăn đến say sưa ngon lành, chờ ăn xong ngẩng đầu nhìn lên, một bồn sứ đựng cháo, hai miếng bánh thịt heo, một miếng bánh ngàn lớp đều để hai cha con này ăn hết.
Chỉ còn thừa một chiếc bánh đường tam giác nhỏ xinh cùng một khối bánh ngọt bằng gạo trắng noãn.
Trịnh thị vừa muốn nói chuyện thì thấy Cố Kiến Sơn gắp bánh đường tam giác và một khối bánh ngọt bằng gạo vào trong chén, "Thay đổi khẩu vị."
Trịnh thị nghe vậy không nói thêm gì nữa, vẫy tay với Nam Hương, "Tầng thứ hai của hộp trang sức của ta có một cái hộp, bên trong có hạt dưa vàng, ngươi lấy một nắm cho Khương Đường."
Đây là Trịnh thị tìm người làm, chuyên môn cho tiểu bối, xem như đồ may mắn.
Hạt dưa vàng đặc ruột, một lượng vàng có thể làm ra hai mươi lăm hạt, một nắm mười mấy hạt trông cũng dễ coi.
—— ——
Khương Đường cảm thấy Trịnh thị thật sự là phu nhân quá hào phóng, nàng đếm, tổng cộng mười sáu hạt dưa vàng, sáu đồng vàng, một lượng vàng bằng mười lượng bạc, nói cách khác là hơn sáu lượng bạc.
Hơn nữa bên trên hạt dưa không có khắc hoa, không giống cây trâm vòng tay, có thể trực tiếp tiêu xài.
Đây là nửa năm nguyệt ngân.
Nàng tới chỗ này còn chưa ăn được hạt dưa rang nào đã cầm được hạt dưa vàng.