Dư Tương bĩu môi, mang theo chút quật cường: "Con đâu có biết có thi đậu được không. Có một chị trong nhóm thanh niên trí thức đã tốt nghiệp cấp ba, lúc chị ấy rảnh thì có giảng bài cho tụi con. Năm trước chị ấy thi đậu trở về thành phố đã đưa tài liệu lại cho con, con mới thử xem thế nào. Trong lòng con nghĩ nếu không thi đậu mới để người nhà mình tìm cách, ai ngờ thư thông báo trúng tuyển và thư tuyển dụng lần lượt tới. Mẹ, công việc cha mẹ tìm cho con coi như uổng phí rồi."
Năm ngoái việc thi đại học được khôi phục lại, Dư Tương không vội tham gia vì sợ không nắm chắc. Vậy nên cô chờ thêm nửa năm, thi một lần là đỗ được vào trường mình thích luôn.
Lâm Bảo Chi cầm thư trúng tuyển đi qua đi lại trong phòng, sự vui sướng thể hiện rõ ra ngoài: "Ôi! Không phí! Không uổng phí! Mẹ sắp vui chết mất. Ôi chao, sao hôm qua con không nói, hôm nay cha con đi công tác, không biết bao giờ mới về. Chắc chắn ông ấy sẽ đần cả mặt ra!"
Dư Tương đảo mắt: "Mẹ, chuyện con thi đậu đại học đừng nói ra, chờ cha về hãy tuyên bố để cho cha niềm vui bất ngờ. Con chỉ nói cho mình mẹ trước thôi."
"Đúng, phải cho ông già cổ hủ đó thấy được bản lĩnh của con! Mau, con cất thư trúng tuyển đi, đừng làm hỏng nhé. Ôi chao, nhà ta có một sinh viên! Mẹ chẳng dám nghĩ luôn!"
Dư Tương dặn dò: "Mẹ trước tiên đừng nói cho người nhà nhé."
Lâm Bảo Chi cố kiên định nói: "Mẹ sẽ cố nhịn."
Thư trúng tuyển đã cất vào trong bao bì, hai người vừa mới ra khỏi phòng, Dư Lộ đã trở về từ bên ngoài, trong tay còn xách theo quả dưa hấu, trán đẫm mồ hôi. Cô ta chợt nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Lâm Bảo Chi liền hơi nhíu mày.
"Mẹ, có chuyện gì mà mẹ vui vậy?"
Lâm Bảo Chi há miệng định nói, nhưng sau đó bà nhìn Dư Tương theo bản năng, lại cố nhịn xuống: "Không có gì, con đi đâu thế, không phải mẹ bảo con về nhà nấu cơm cho chị à, chị con còn chưa biết dùng đồ đạc trong nhà đâu."
Dư Lộ ngẩn ra, không đáp lời.
Dư Tương rộng lượng nói: "Mẹ, không sao đâu, hiện giờ con đã học được cách dùng rồi. Lộ Lộ, em nhìn xem cái váy này có đẹp không?"
Do phong tục của thời đại nên chiếc váy cũng không vừa người lắm, mà vẫn có thể thấy được dáng người trước phồng sau cong của Dư Tương, phác họa ra đường cong đẹp mắt.
Dư Lộ mỉm cười hỏi: "Đẹp, đây là váy chị mua lúc chúng ta tách nhau ra à?"
"Không phải đâu, là mẹ mua cho chị."
Lâm Bảo Chi cười gật đầu, xem như đồng ý.
Dư Lộ khó tránh khỏi thấy cô đơn, nhìn chiếc váy kia rồi lại dời mắt đi, nhưng không ai chú ý tới sự buồn bã của cô ta.
Không lâu sau, thời gian nghỉ trưa của Lâm Bảo Chi đã kết thúc nên bà phải quay lại đơn vị đi làm, trong nhà chỉ còn lại hai chị em.
Tay Dư Tương cầm một ít hạt dưa, vừa cắn vừa hỏi: "Lộ Lộ, em đi làm ở đâu thế? Sao hôm nay lại không đi?"
"Em làm kế toán ở trường trung học gần đây, bây giờ trường đang cho nghỉ hè nên thời gian rảnh nhiều hơn chút."
Sau khi Dư Lộ tốt nghiệp cấp hai bèn học lên trường trung cấp chuyên nghiệp, tốt nghiệp xong là được phân công việc làm. Hai người kém nhau một tuổi, vị trí và hoàn cảnh trong sáu năm lại khác nhau như trời với đất.
"Em thật hạnh phúc."
Âm cuối của Dư Tương có chút hâm mộ nhè nhẹ.
Dư Lộ cười cười: "Về sau chị cũng sẽ giống như em. Em mệt rồi, phải về phòng nghỉ ngơi đây, tự chị ngồi chơi nhé."
"Được."
Cửa phòng ngủ nhỏ đóng lại.
Dư Tương chạm vào mặt dây: "Trường Phong, tôi cứ cảm thấy tôi đã quên mất chuyện gì, là mất trí nhớ à? Cậu biết chẩn bệnh không?"
"Tôi không cảm thấy cơ thể cô có vấn đề gì."
"Vậy là tốt rồi, với cả Dư Lộ thật sự không phải mục tiêu nhiệm vụ à? Tôi cứ thấy sự thù địch của cô ta với tôi rất lớn, hay là ảo giác? Cậu đánh giá tiến độ nhiệm vụ của tôi kiểu gì vậy, là căn cứ vào mức độ chán ghét của nhân vật mục tiêu hay là chỉ số yêu thích?"
Vừa mới gặp mặt mà đã ra oai phủ đầu, cộng với sự thăm dò như có như không. Dư Tương nghi ngờ trên thế giới này không chỉ có mình cô là người từng trải qua chuyện thần kỳ, hay là bị người khác xuyên thành cái sàng luôn rồi. Cô làm người ngoài tới cái nhà này, cần phải lấy tĩnh chế động.
Hệ thống Trường Phong phản ứng lại: "Cô ta đúng là một mục tiêu nhiệm vụ, nhưng sự thù địch yêu cầu tự cô đánh giá, tiến độ nhiệm vụ cần dựa vào mục tiêu chủ yếu để phán định. Sau này tôi sẽ nói cho cô, mong cô tin tưởng tôi, nhiệm vụ này rất quan trọng."
"Được rồi."
"Cảm ơn cô tin tưởng tôi."
"Một câu hỏi cuối cùng, cậu là hệ thống ba không tới gài bẫy người mới như tôi à?"
"...Không phải."
Lại nói, trước mắt còn chưa biết rõ ai mới là người mới đâu.