Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 14:

Chương 14:




Khương Duệ Quân bỗng nhiên dừng lại, ý bảo Dư Tương đặt câu hỏi.

Dư Tương rất nể mặt: "Khuyết điểm gì cơ?"

"Cậu ấy không thích đến gần con gái, hơn nữa tính cách còn lạnh như băng. Tôi thì không giống vậy, tôi rất bình dị gần gũi."

Dư Tương kín đáo vạch trần: "Hình như tôi biết vì sao mẹ và ông nội cậu đều bắt cậu học theo người ta rồi. Chẳng qua có nói quá không vậy? Còn nữa, vì sao cậu lại muốn nói sự thật cho Ninh Miễn chứ?"

Khương Duệ Quân nhún nhún vai: "Cậu ấy sẽ không nói cho người khác biết. Tôi cũng chỉ muốn lừa gạt ông cụ nhà tôi thôi chứ thật ra tôi không đánh nổi cậu ấy. Hơn nữa tôi đã quyết định sau này sẽ không so đo cao thấp với cậu ấy nữa."

Rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác thất bại.

Dư Tương rất dễ nói chuyện: "Được rồi, tôi đồng ý với cậu. Chỉ là cậu cũng không thể nói với người khác bao gồm cả cha mẹ tôi rằng tôi mua cái gương kia đâu đấy. Bọn họ sẽ nói tôi tiêu tiền lung tung cho mà xem. Bây giờ tôi hối hận vì đã đi theo cậu đến chợ đồ cũ rồi đấy, rất dễ kích động tiêu tiền lung tung!"

Nói đến câu sau, vẻ mặt cô cũng trở nên đau khổ, bèn cầm quả đào đã rửa lên miệng oán hận cắn một miếng.

Khương Duệ Quân vui vẻ: "Thảo nào lại không cho tôi nói."

Trong lúc tám chuyện, quan hệ của hai người vô tình trở nên thân thiết hơn nhiều, cứ như tìm lại được cảm giác chơi đùa trước đây vậy. Khương Duệ Quân bắt đầu cảm thấy Dư Tương đáng yêu.

Dư Tương lại nhăn mặt chất vấn: "Cậu còn chê cười tôi cơ đấy?"

Khương Duệ Quân vội vàng cầu xin tha thứ: "Không dám không dám, chúng ta ăn đào đi."

Lúc hai người đi ra khỏi phòng bếp cũng vừa đi vừa nói cười nhưng đề tài thì đã chuyển tới chuyện bọn họ xuống nông thôn, chuyện phong tục tập quán địa phương rồi.

Khương Duệ Quân lấy hai quả đào ra, hiền lành đưa cho Dư Lộ một quả.

Dư Lộ dịu dàng cười cảm ơn: "Anh Duệ Quân, anh và chị ấy đang nói..."

Còn chưa dứt lời, Lâm Bảo Chi và Dư Uy đã tan làm trở về. Thấy Khương Duệ Quân đang ở trong nhà mình, cả hai người đều ngạc nhiên.

Dư Lộ thông minh giải thích: "Mẹ, anh Duệ Quân tới tặng dưa hấu và đào đỏ cho chúng ta này."

Cũng không nói rõ là tặng cho ai.

Lâm Bảo Chi vội vàng cảm ơn: "Đến chơi là được rồi, còn tặng làm gì cho phí vậy chứ."

"Dì Lâm, đây đều là do nhà cháu trồng được, không đáng bao tiền đâu."

Khương Duệ Quân nói năng tùy tiện nhưng Lâm Bảo Chi cũng không thể không nghiêm túc xem xét. Đồ ăn nhà bình thường đều là vừa đủ ăn. Dưa hấu và đào đỏ đều là những loại hoa quả xa xỉ. Vừa tới nhà đã tặng đồ ăn hoa quả thì chỉ có người thân thiết mới làm thôi. Quan hệ giữa nhà bọn họ và nhà họ Khương chỉ bình thường, báo đáp như thế nào mới là vấn đề.

Lâm Bảo Chi lại nhìn sang hai cô con gái của mình, chẳng lẽ...

Bên này, người trẻ tuổi đang nhiệt tình nói chuyện với nhau. Bên kia, trên đường về, Dư Uy đã mua riêng bánh lưỡi bò cho em gái lớn. Bánh mới ra lò vừa lúc chia cho mọi người cùng ăn.

Năm đó Khương Duệ Quân đi tham gia sản xuất hai năm mới trở về. Bây giờ đang học đại học ở Yến Thành. Nhắc tới những năm tháng tham gia sản xuất, cậu ta thổn thức không thôi: "Dư Tương có thể kiên trì sáu năm mới trở về cũng giỏi thật đó. Đến lượt tôi có lẽ đã suy sụp từ lâu rồi."

"Ừ, lúc nó đi mới chỉ mười lăm tuổi. Chú dì của cháu lúc nào cũng lo lắng. May mà cuối cùng nó cũng trở về, còn..."

Lâm Bảo Chi vừa cảm thán được một nửa lại nhớ đến lời Dư Tương dặn nên ngừng lại. Dư Uy và Khương Duệ Quân đều tưởng bà đang cảm thán chuyện khác. Chỉ có Dư Lộ nghi ngờ nhìn mẹ mình, nhưng cũng không đợi bà nói tiếp nữa.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch