Bùi Thừa Hãn đánh giá Dư Tương một cách kỳ quái. Anh ta vẫn còn nhớ rõ sự điên cuồng của Dư Tương vì không muốn xuống nông thôn. So sánh với cô gái ngoan ngoãn hoạt bát trước mặt này cứ như hai người vậy.
Quan hệ giữa Bùi Thừa Quang và Dư Lộ rất tốt. Cậu ta thuận tay đẩy hoa quả đã lột vỏ xong trên bàn qua cho Dư Lộ rồi cả hai nhìn nhau cười.
Thời gian không còn sớm nữa nên bà ngoại Lâm và Lâm Bảo Chi vào phòng bếp chuẩn bị. Dư Tương cũng muốn hỗ trợ nhưng vừa chạy ra, bà nội Lâm đã chỉ chỉ hai đứa cháu trai: "Đi ra chơi với đám anh của cháu đi."
Dư Tương nhún nhún vai, thuận theo bà bị đẩy ra ngoài. Vốn dĩ cô muốn nói chuyện với mẹ và bà ngoại để tìm chút manh mối, thế nhưng cô cứ cảm thấy chỉ còn một chút nữa thôi là cô có thể suy nghĩ cẩn thận sự kỳ quái kia rồi.
Trong phòng khách, Dư Lộ đang tám chuyện với hai người anh họ. Bầu không khí giữa ba người vô cùng quen thuộc. Bùi Thừa Hãn là người nhìn thấy Dư Tương đi ra khỏi phòng bếp trước, bèn vẫy tay với cô, để Dư Tương hòa nhập với bọn họ mà không có chướng ngại gì. Mặc dù nói là anh em họ cùng lớn lên bên nhau nhưng ở giữa có sáu năm không gặp nên sự mới lạ là không thể tránh khỏi. Hành động của Bùi Thừa Hãn có thể nói là rất quan tâm.
"Tương Tương, bọn anh muốn ra ngoài xem bóng rổ, em đi không?"
"Có những ai vậy?"
Mặt mày Bùi Thừa Hãn vui vẻ: "Đều là thanh niên trong đại viện chúng ta thôi. Vừa lúc bây giờ không quá nóng nên bọn anh muốn phân chia thắng bại."
"Được."
Bốn người nói với người lớn trong nhà một tiếng rồi đi ra ngoài. Dư Tương và Dư Lộ đi sóng vai với nhau nhưng không nói gì. Hai thanh niên đi hai bên hai người.
Trên đường, vì để tránh buồn chán nên Dư Tương hỏi quy tắc bóng rổ. Bùi Thừa Hãn từ từ giải thích cho cô nghe. Thỉnh thoảng Bùi Thừa Quang cũng chen vào nói. Dư Lộ vẫn mỉm cười không nói nhiều.
Bùi Thừa Hãn liếc mắt nhìn nụ cười trong sáng của Dư Lộ một cái rồi lại nhìn Dư Tương lạnh nhạt tự nhiên, khóe môi cong lên thành một nụ cười.
Dư Tương trùng hợp nhìn thấy nụ cười của anh ta: "Anh họ cả cười gì vậy?"
Cảm xúc trong mắt cô không rõ ràng, trông có vẻ đã hiểu rõ, lại như chỉ đơn giản là tò mò nên hỏi.
Bùi Thừa Hãn không né tránh mà thản nhiên đáp: "Anh thấy Tương Tương hoạt bát sáng sủa hơn trước kia nhiều. Khoảng thời gian xuống nông thôn kia em không muốn gặp anh. Tương Tương như bây giờ tốt lắm."
"Vậy cảm ơn lời khích lệ của anh họ cả nhé."
"Khách khí rồi."
Tới sân thể dục nhỏ ở đại viện, ở đó đã có bốn năm thanh niên đang khởi động rồi. Anh em nhà họ Bùi mang theo hai cô gái đi tới thu hút một ít ánh mắt. Bọn họ biết Dư Lộ rồi nên Bùi Thừa Hãn giới thiệu Dư Tương cho mọi người.
Ninh Miễn và Khương Duệ Quân đều có mặt. Khương Duệ Quân ném bóng rổ cho Ninh Miễn rồi cười cười đi tới hỏi: "Dư Tương, sao hôm nay qua đây mà cậu không nói cho tôi biết?"
"Tôi cũng không ngờ hôm nay tôi lại tới đây."
"Đi thôi, đi xem chúng tôi chơi bóng đi. Cậu thấy ai có thể thắng?"
Trước mắt bao người, Dư Tương chần chừ trả lời: "...Cậu?"
Khương Duệ Quân nhướng mày: "Tôi cảm thấy có thể dính chút may mắn của cậu."
Nói xong còn nháy mắt mấy cái tỏ vẻ mình sẽ không nói chuyện gương đồng ra đâu.
Bùi Thừa Hãn cực kỳ ngạc nhiên, không nhịn được mà thốt lên: "Duệ Quân, cậu và Tương Tương trở nên quen thuộc như thế từ bao giờ vậy?"
Những người cùng lớn lên với nhau như bọn họ biết rõ tính cách thật sự của người này. Bọn họ cũng có ít hoặc nhiều tật xấu, vì gia thế đặt đó nên đã nuôi ra từ thuở bé rồi. Việc Khương Duệ Quân nhanh chóng khôi phục lại quan hệ với Dư Tương vẫn người khác vô cùng bất ngờ. Trước đây, rõ ràng là quan hệ giữa Khương Duệ Quân và Dư Lộ là tốt nhất, nhưng bây giờ lại nói chuyện với Dư Tương mà bỏ Dư Lộ qua một bên.
Không bình thường cho lắm.
Khương Duệ Quân tùy tiện trả lời: "Tương Tương rất tốt, tôi thích kết bạn với người tốt."
Tiện thể có qua có lại để Dư Tương có thể hòa nhập vào vòng tròn này càng sớm càng tốt.
Dư Tương khó chịu hỏi: "Tôi phải hỏi cho rõ xem rốt cuộc cậu đang khen tôi hay đang hại tôi vậy?"
Khương Duệ Quân cường điệu nói: "Khen cậu mà, chắc chắn là đang khen cậu!"
Dư Tương bày ra vẻ mặt gượng gạo rồi lạnh lùng nói: "Tôi tạm thời tin tưởng cậu."
Bọn họ đấu võ mồm với nhau hoàn toàn như người quen biết đã lâu.
Bùi Thừa Hãn ôm ngực lắc đầu: "Thói đời ngày sau. Khương Duệ Quân, cậu đừng có mê hoặc người ủng hộ tôi. Chắc chắn em gái tôi sẽ cho rằng người thắng là tôi. Cứ vậy nữa tôi sẽ không tha cho cậu đâu!"