Nhà họ Dư có tổng cộng năm người, hai vợ chồng mang theo một con trai hai con gái, anh trai Dư Uy là anh cả, Dư Tương là chị hai, Dư Lộ là em ba, hai chị em kém nhau một tuổi, có điều trên hộ khẩu tuổi Dư Lộ báo nhỏ hơn một tuổi, vì thế trên giấy khai sinh của hai chị em kém nhau hai tuổi.
Tuổi tác hai chị em xấp xỉ, nhưng lớn lên không giống nhau.
Dư Lộ là mỹ nhân dịu dàng, khí chất như sông thanh nhã hờ hững, không giống Dư Tương mắt phượng, cười lên có một cảm giác quyến rũ người, cô ta lẳng lặng đứng ở cửa sửng sốt một lúc, nhẹ giọng nói: "Dư Tương, chị trở về rồi à?"
Lâm Bảo Chi nhíu mày trách cứ: "Sao con gọi thẳng tên của chị?"
Dư Tương nhìn Dư Lộ hiện vẻ mặt không tự nhiên, cười nói: "Không sao, ngược lại con cũng không lớn hơn nó bao nhiêu, nó muốn gọi tên thì cứ gọi đi."
Dư Lộ rất nhanh phản ứng lại, mỉm cười hỏi: "Chị, trên đường thế nào? Có thuận lợi không?"
"Rất tốt."
Dư Lộ vẫn cười dịu dàng: "Vậy thì tốt, em trở về phòng lấy chút đồ, chị, chị bận trước đi."
Dư Tương tiếp tục lau tóc: "Được."
Lâm Bảo Chi thấy hai chị em ở chung hài hòa, lại thở phào nhẹ nhõm: "Dư Lộ cũng thường xuyên hỏi tình huống của con ở nông thôn, nó vẫn rất quan tâm con."
"Mẹ, con hiểu ý của mẹ, Lộ Lộ dễ tính, giờ chúng con tách ra quá lâu, sau này làm quen là được."
"Đúng, là lý lẽ này."
Dư Lộ lo lắng đề phòng trở về phòng, cẩn thận kiểm tra đồ dùng trên bàn trang điểm, thận trọng thu hộp dưỡng da đặt vào trong ngăn kéo, nhỏ giọng đi tới sau cửa, nghe người bên ngoài có nói gì không.
Cô ta ở trong phòng không đi ra, Dư Tương và Lâm Bảo Chi thì bận bịu đủ thứ.
Dư Tương giặt tay khăn mặt đã dùng qua, trở lại trong phòng phẩy quạt cói hưởng gió, bởi vì ở trên xe lửa ngủ không ngon, Dư Tương ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại hoàng hôn buông xuống, ngoài cửa phòng có người cố ý hạ thấp giọng nói chuyện, sợ làm phiền đến cô ngủ.
Một giọng nam trung niên không tính là quen thuộc nói: "Ừ, Dư Tương chịu khổ rồi, một tháng tới anh cũng không ở nhà, khoảng thời gian này em chăm sóc nó thật tốt."
Lâm Bảo Chi cười nói: "Cần anh nhiều lời à, con gái của em yêu thương thế nào em biết mà."
"Nó… Không gây sự nữa chứ?"
"Không có."
Năm đó thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn, các ủy ban khu phố và thành phố đều động viên những đứa trẻ đủ tuổi tác ở các nhà các hộ xuống nông thôn, Dư Uy ở bộ đội làm lính, không nằm trong nhóm, hai chị em Dư Tương và Dư Lộ ít nhất phải có một người đi, lúc ấy đã là năm 72, Dư Tương nghe các thanh niên trí thức trở về nói điều kiện ở nông thôn cực kỳ kém, cô rất sợ, chết sống không muốn đi.
Dư Tương muốn bọn họ tăng lên ba tuổi trên hộ khẩu cho cô, vừa vặn có thể đi làm, miễn nỗi khổ xuống nông thôn, ủy bản khu phố và thành phố nhắm một mắt mở một mắt thì qua chuyện, nhưng Dư Kiến Kỳ không đồng ý.
Dư Tương bị ép xuống nông thôn, lúc đi khóc giàn giụa, nửa năm chưa từng gửi thư cho gia đình, sau đó bọn họ trằn trọc tìm tới địa chỉ của cô, gửi thư liên hệ mới coi như an tâm.
Dư Kiến Kỳ thở dài một tiếng: "Vậy thì tốt…"
Bên trong.
Dư Tương sửa sang lại quần áo, chải kỹ tóc mở cửa phòng, trong phòng khách hai người nói chuyện không hẹn mà cùng dừng lại xem qua cô.
"Cha, cha về rồi."
Dư Kiến Kỳ xuất thân quân nhân, thân hình cao to tiếng như chuông lớn, ông đứng lên quan sát tỉ mỉ con gái lớn, thoả mãn gật đầu: "Không tệ, trưởng thành rồi."
"Rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, mẹ con làm rất nhiều đồ ăn ngon."
Dư Tương theo lời đi tới, Dư Lộ vẫn luôn ngồi ở trên sô pha cũng theo tới, khi cô rửa tay chuẩn bị lau tay thì đưa tới một chiếc khăn mới tinh.
"Chị, chị dùng chiếc khăn này đi."
Dư Tương nhìn Dư Lộ rũ mi mắt xuống rung động nhè nhẹ, sau khi chần chờ thì tươi cười nhận lấy.
Tuy rằng sáu năm nay thường xuyên làm việc nhà nông, nhưng Dư Tương có thể chất phơi nắng không đen, da bàn tay chỉ thô ráp hơn con gái bình thường một chút, mà hai tay tinh tế thon dài đẫy đà vừa phải, che đậy khuyết điểm thô ráp, cho nên tay cô cũng không khó coi.
Tay Dư Lộ nhu nhược không xương, tinh tế non mềm giống như có thể bấm ra nước, cô chăm chú rửa tay, thoa xà phòng thơm rửa tỉ mỉ, lấy khăn chuyên dụng lau tay.