Tự mình nghe ngóng một chút, cô mở cửa sổ ra hỏi: “Làm sao vậy?”
Vãn Hà lập tức đáp lại: “Là thư phòng lão gia muốn chuyển tới ngoại viện.”
Nhiều ngày qua trong nhà đầy khách đến thăm, lão gia không biết như thế nào được quý nhân coi trọng, toàn bộ trong nhà ngoài ngõ đều mang không khí vui mừng đắc ý. Chẳng qua việc này cũng khiến người ra nhìn ra được sự bất tiện. Thư phòng Bạch lão gia lại ở cùng chỗ với nội trạch nữ quyến, thế này sao thỏa đáng?
Ngoại nam tới tới lui lui, không tránh khỏi việc tiếp xúc cùng nữ quyến.
Nếu có nha hoàn không cẩn thận va chạm cùng mấy quý nhân đánh chết chẳng sao nhưng nếu là mấy di nương thì khó nói.
Khi đó chẳng phải là cỏ xanh đầy đầu*?
*Ý chỉ ngoại tình, bị cắm sừng
Bạch lão gia cũng chỉ là đàn ông bình thường nên không muốn mọc cỏ xanh đâu.
Gã ta tìm một vị đạo sĩ tính tính vị trí thích hợp rồi nhanh chóng chuyển thư viện qua nhị viện.
Lúc này chuyển nhà dĩ nhiên còn phải xem giờ, ngoài quản gia cùng người làm, Khúc thị cũng ở đó, mụ còn cầm khăn nhỏ che mũi, có vẻ như bị tro bụi tản ra khi khuân vác bàn ghế làm khó chịu. Dù thế mụ vẫn đứng nguyên đó, mắt không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm, chỉ sợ có gã sai vặt nào không cẩn thận va đập gia cụ, lại càng sợ có đứa nào thừa cơ loạn để mò chỗ tốt.
Kể cả mất một tờ giấy mụ cũng thấy đau lòng.
Khúc Tiểu Tây đứng ở cửa sổ nhìn một lát, đúng lúc đang chuẩn bị đóng cửa sổ thì Khúc thị vừa vặn quay đầu lại.
Khúc thị nhìn thấy Khúc Tiểu Tây, mụ chỉ trầm ngâm một giây đã dẫm giày cao gót bước tới.
Người tới thì cũng đã tới nên Khúc Tiểu Tây tự nhiên mở cửa ra, cô giọng thanh ngọt ngào mà gọi: “Cô.”
Khúc thị thấy cô ném đầy đất đều mảnh củ cải nhíu mày: “Cháu lại làm gì đây?”
Khúc Tiểu Tây cười nhạt, không ngượng ngùng chút nào nói: “Áp lực học tập lớn nên cắt củ cải thư giãn một chút.”
Nghe tới học tập Khúc thị lập tức lên tinh thần, mụ nói: “Đã nhiều ngày cháu học tiếng Đức, em họ cháu nghe được cũng cảm thấy hứng thú. Dù sao dạy một hay hai cũng giống nhau. Ngày mai cho em họ cháu tới cùng học với cháu đi.”
Điền công tử chẳng lẽ chính là lang quân như ý vạn lần không thể bỏ lỡ?
Khúc Tiểu Tây nhướng mày: “Em họ không cần đi học?”
Khúc thị: “Nghỉ mấy ngày không sao, trường học cũng không có thầy giáo nói về phong cảnh nước ngoài.”
Khúc Tiểu Tây: “Tùy ý.” Dù sao đám người này cũng chỉ tới thông báo cho cô một tiếng chứ chẳng phải trưng cầu ý kiến gì.
Khúc thị cũng không ở bên này lâu, mụ có vẻ cũng đã nhìn ra chỉ cần tới gần Khúc Tiểu Tây, mụ không phải bỏ tiền thì cũng mất đồ. Cho nên Khúc thị đơn giản nhắm mắt làm ngơ. Ngay khi vừa nói xong mụ đã lập tức xoay người rời đi.
Khúc Tiểu Tây nhìn thấy cười ha hả: “Cô, lại chuẩn bị ít củ cải nhá!”
Khúc thị lảo đảo quay đầu lại, Khúc Tiểu Tây mặt không biểu tình vô tội nói: “Áp lực lớn lắm đó.”
Đại khái muốn ngó Khúc thị bên này, hai cậu nhóc Khúc gia thùng thùng chạy tới, trên mặt đều mang chút cảnh giác.
Khúc thị nhìn cũng chẳng buồn nhìn hai anh em, mắt nhìn thẳng. Hai nhóc đều lẻn đến bên người Khúc Tiểu Tây, ba anh em cùng vào nhà.
Khúc Tiểu Tây hiểu luôn có người nhìn chằm chằm bên này của cô, chẳng qua chuyện ngồi xổm góc tường này vẫn còn dè chừng. Lúc này người trong viện nhiều, hoàn toàn không cần lo lắng. Cô lấy hộp điểm tâm ra, nói: “Cơm chiều ăn no chưa? Em bên này có bánh hạch đào nè.”
Thứ cô ăn bên này cũng không ít.
Tri Thư nhìn bánh hạch đào hơi nhấp môi, nói: “Ăn no rồi nhưng vẫn muốn nếm thử chút nữa.”
Bánh bao nhỏ Tri Kỳ cũng lập tức gật đầu đồng ý, mặc dù mấy ngày nay ăn ngon không ít nhưng vẫn gầy gò như cũ.
Khúc Tiểu Tây: “Vậy hai người mỗi người thử một miếng, đừng ăn nhiều lại chướng bụng.” Cô lại nói tiếp: “Phần còn dư hai người mang về phòng cất đi coi như đồ ăn vặt.”
Hai nhóc lập tức gật đầu.
Vốn thời điểm Khúc gia còn chưa suy tàn, điểm tâm như vậy căn bản chẳng là gì. Lúc ấy bánh bao nhỏ Tri Kỳ cực cực kén ăn, cái này không chịu ăn cái kia không thích ăn, muốn ông bà ôm nè, dỗ nè mới bằng lòng ăn một hai miếng.
Tri Thư từ nhỏ càng sung sướng, bởi vì bị thương nên mọi mặt đều được chăm sóc thoả đáng. Sao có chuyện chỉ vì một miếng ăn mà vui sướng, mặt mày đều mang ý cười như vậy được.
Nghĩ vậy chút, Khúc Tiểu Tây trong lòng có hơi hơi chua xót.
Đúng vậy.
Chua xót.
Không biết vì cái gì, cô đối với hai người họ vô cùng đồng cảm cứ như bản thân mình cũng vậy. Chẳng qua rất nhanh cô thu hồi cảm xúc lại, nói: “Được rồi, bọn mình tới nói chuyện chính thôi, hai người tới gần chút.”
Một lớn một nhỏ hai bánh bao lập tức thò người qua nhìn về phía Khúc Tiểu Tây đang mở một tờ giấy.
Khúc Tiểu Tây vẽ tờ giấy này cực kỳ đơn giản, có thể thấy được là một tấm bản đồ giản dị.
Khúc Tiểu Tây: “Hai người xem em vẽ bản đồ, từ bên này đi ra ngoài, chúng ta sẽ phải qua ba lối giao. Giao lộ đầu tiên thông tới nơi nào?”
Tri Thư nghĩ nghĩ, giơ tay nhỏ gầy gò lên: “Nơi này thông tới một rạp hát. Bên cạnh còn có bán bánh bao ăn rất ngon.”
Khúc Tiểu Tây đánh dấu một cái, rạp hát, √.
Người nhiều, cửa cũng nhiều, dễ dàng làm loạn, dự phòng!
Cô nói: “Ngày mai anh cùng quản gia ra ngoài, tiếp tục hướng bên này mà đi, nhìn qua rạp hát xem có thể vòng đến ga tàu hỏa hay không.”
Khuôn mặt Tri Thư hưng phấn đỏ bừng, cậu dùng sức gật đầu: “Được.”
“Vậy bọn mình xem con đường thứ hai.” Cô nhìn về phía bánh bao nhỏ hơn.
Bánh bao nhỏ Tri Kỳ giọng sữa nói: “Bên này không thông tới đại lộ, bên kia nhà cửa tương đối nhiều, em đi qua không nhìn thấy cái gì.”
Khúc Tiểu Tây ở trên con đường này, đánh cái “×”.
Cô tiếp tục: “Hai người ai đi bên này chưa?”
Cô tiếp tục chỉ về phía ngoài kéo dài, bánh bao nhỏ đáp lời: “Bên này vòng qua là hướng vùng ngoại ô đó!”
Khúc Tiểu Tây lập tức truy hỏi: “Em đi rồi?”
Bánh bao nhỏ mím môi, có vẻ như đã rơi vào trong hồi ức xa xăm nào đó, bé nhẹ giọng: “Lúc em sinh nhật ba tuổi, chúng ta có đi qua, mẹ còn đan cho chị một cái vòng hoa rất đẹp, bọn mình còn bắt được châu chấu nữa……”
Lúc ấy mọi người đều còn cả.
Khúc Tiểu Tây sửng sốt, ôm lấy bánh bao nhỏ, xoa xoa mái tóc vàng hoe xơ cứng của nhóc.
Tri Thư lập tức tiến lên, cúi đầu dựa vào bả vai em gái, tủi thân tóm lấy góc áo Khúc Tiểu Tây, Khúc Tiểu Tây nhẹ nhàng vỗ vỗ hai bạn nhỏ, nói: “Không có việc gì nữa rồi.”
Cô nhanh chóng lái sang chuyện khác, nói: “Hai người nhìn xem, bọn mình không phải làm mọi chuyện rất thuận lợi sao?”
Cô cười ha hả: “Tiếp tục!”
Hai bạn nhỏ nhanh chóng gật đầu: “Được!”
Tri Thư: “Em gái à, anh nhớ rõ, bệnh viện lúc trước em nằm cách đó không xa có một nhà rạp chiếu phim……”
Khúc Tiểu Tây lập tức nhớ lại: “Ơ! Đây cũng là chỗ tốt, em nhớ kỹ.”
Ba người đang vẽ bản đồ thì nghe thấy tiếng ồn ào trong viện lớn hơn trước vài phần, có vẻ càng lúc càng rối loạn. Khúc Tiểu Tây đẩy cửa sổ ra liếc mắt nhìn một cái liền thấy Khúc thị đã dẫn đầu đám nha hoàn mênh mông cuồn cuộn đi ra ngoài.
Cô lập tức đem đồ thu lại rồi nói nhỏ một câu, ba anh em cùng ra cửa.
Khúc Tiểu Tây cũng không đi xa, tới gần vị trí thư phòng, nhìn bọn họ chuyển đến dọn đi các loại đồ, thư phòng Bạch lão gia rất nhiều đồ, thật ra đều là của nhà bọn cô. Tầm mắt Khúc Tiểu Tây dừng trên một ống đựng tranh cuộn khá lớn, đuôi lông mày hơi nhếch lên.
Đúng, chính là nó!
Nhóc Khúc thùng thùng chạy tới, đem một viên than còn đỏ đưa cho Khúc Tiểu Tây.
Hai nhóc Khúc nhìn ánh mắt Khúc Tiểu Tây ra hiệu rồi nhanh chóng bắt đầu.
“Anh, anh dẫm lên người em đi!”
Bàn tay nhỏ của nhóc xoạch một tiếng đặt ra phía trước anh trai Khúc ca ca.
Anh trai Khúc: “Em, đồ trứng thối!”
Hai bé trai vốn cảm tình luôn tốt, đột nhiên cãi nhau dẫn tới vài người nhìn qua như xem trò vui.
Khúc Tiểu Tây thừa dịp mọi người đều bị hấp dẫn, sắc trời lại tối tăm, nhanh chóng dịch vài bước, đem viên than hướng trong lu lớn đựng tranh mà ném một cái, thuận lợi!
Xong việc cô quay đầu, bước nhanh tới: “Hai người làm cái gì! Lúc này còn không tương thân tương ái, hai người muốn em tốn thêm bao nhiêu tâm tư nữa?”
Cô bắt chước người đàn bà đanh đá một tay nhéo một đứa lôi kéo bọn họ trở về phòng.
Vừa đến phòng, Khúc Tiểu Tây liền giơ tay, ba đứa bé đập tay với nhau.