Giữa trưa nắng ấm luôn khiến cho người ta mơ màng buồn ngủ.
Thế mà trong nội viện phía tây nhà cũ Bạch gia ba đứa bé lại vô cùng khẩn trương.
Khúc Tiểu Tây: “Tay nải chuẩn bị tốt chưa?” Cô nắm thật chặt tay nải lớn trên người.
Anh trai Khúc khẳng định: “Tốt rồi!”
Em trai Khúc cũng nắm thật chặt tay nải nhỏ trên vai.
Khúc Tiểu Tây: “Giấy chứng nhận của từng người cất cẩn thận chưa?”
Hai anh em họ Khúc: “Đặt trong túi trong rồi.” Đây là Khúc Tiểu Tây đêm qua giúp hai người chuẩn bị.
Khúc Tiểu Tây: “Đồ đạc chuẩn bị xong chưa?”
Anh trai Khúc: “Kéo, cục đá, khăn quàng cổ!”
Khúc Tiểu Tây: “Đường dây điện thoại cắt hỏng chưa?”
Em trai Khúc kiêu ngạo: “Em đã cắt đứt rồi!”
Lấy giấy thông hành, điện thoại cũng cắt hỏng, đường đi cũng rõ ràng, tất cả sớm bị Khúc Tiểu Tây cẩn thận tính toán.
Khúc Tiểu Tây: “Em lại nói một lần cuối cùng, bọn mình không thể lập tức đi theo mấy người lão phu nhân chạy ra bên ngoài, sẽ không đủ thời gian nên mới đi phòng lão phu nhân lấy vòng ngọc. Tìm được thì tốt, tìm không thấy thì……”
Hai anh em họ Khúc: “Chạy!”
Khúc Tiểu Tây hít sâu một hơi nói: “Đúng vậy, không thể ham chiến! Nếu chúng ta chạy không thoát thì làm sao bây giờ?”
Hốc mắt hai anh em họ Khúc đều đỏ, cắn cắn môi.
Khúc Tiểu Tây lạnh giọng: “Làm sao bây giờ???”
Hai người động tác nhất trí: “Đẩy hết lên người em/chị.”
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, đẩy hết cho em! Họ Thẩm muốn cưới em nên bọn họ sẽ không dám lấy mạng em! Cho nên nhất định phải đẩy mọi việc cho em.”
Khúc Tiểu Tây: “Nếu ba người bọn mình có người xui xẻo không chạy thoát, người khác chạy được thì nên làm gì bây giờ?”
Hai anh em họ Khúc: “Không được trở về, vĩnh viễn rời khỏi.”
Khúc Tiểu Tây gật đầu: “Đúng!”
Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ nói: “Chờ một lát, lại thêm một lát……”
Hai đứa nha hoàn Vãn Hà bị Khúc Tiểu Tây sai đi phòng bếp nhìn chằm chằm chỗ điểm tâm, dọc đường đi cứ hùng hùng hổ hổ.
Minh Thúy đi cùng cũng không vui, bĩu môi quay đầu nhìn vào trong viện, thấy thoáng có tia lửa nổi lên, cô ta a một tiếng kêu: “Cháy!”
Cô ta vừa nói vừa muốn chạy trở về, Vãn Hà giữ chặt lại kêu: “Đừng đi, quan tâm con nhỏ đó làm gì?”
Hai người liếc nhau rồi vèo vèo chạy ra ngoài viện, vừa chạy vừa kêu: “Cháy rồi!”
Cùng lúc đó, nha hoàn khác cùng với gã sai vặt cũng truyền đến âm thanh rộn ràng nhốn nháo, nha hoàn bà hầu dìu lão phu nhân nghiêng ngả lảo đảo tới: “Mau, đi mau! Cháy rồi!”
Lúc này bất chấp tất cả đóng hết cửa lại!
Vị trí cháy không tới gần phòng ở mà mới lan đến chỗ cây cổ thụ trong viện, giờ là lúc chính ngọ, lửa theo thế gió mạnh hơn nhiều. Nữ quyến liên quan bất chấp tất cả hốt hoảng hướng ra phía ngoài chạy trốn. Khúc Tiểu Tây nhìn chằm chằm đám người chạy ra ngoài, đột nhiên nói: “Em canh chừng, nhớ thêm báo vào.”
Dặn dò một chút, cô giữ em trai lại thận trọng nhắc: “Cẩn thận, người quan trọng nhất!”
Em trai Khúc nắm chặt tay nhỏ, mắt to sáng ngời, gật đầu: “Vâng!”
Khúc Tiểu Tây chạm nhẹ đầu bé rồi mới kéo anh trai chạy như bay lẻn vào phòng lão thái gia và lão phu nhân.
Buổi sáng cô tới đây thỉnh an chính vì nghiên cứu địa hình, giờ quen cửa quen nẻo chui vào phòng trong. Tri Thư thấp thỏm gọi em: “Lão… lão đại!”
Khúc Tiểu Tây: “Mau, hành động!”
Hai người mỗi người một cục đá, không nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng bắt đầu phá khóa. Qua hơn mười lần đập mới nghe thấy tiếng cạch, Khúc Tiểu Tây lập tức nhìn vào trong tráp đồ trang điểm.
Trong tráp đồ trang điểm có ba bốn chiếc vòng ngọc.
“Em à!” Giọng Tri Thư dần thay đổi. Cậu kích động: “Đều của nhà ta!”
Cậu chỉ về phía tráp khác bên cạnh, tráp đồ trang điểm này có hai túi nhung tơ vàng đặt song song, mặt trên thêu một cây thúy trúc: “Thứ này của nhà ta!”
Khúc Tiểu Tây bất chấp, không nói hai lời trực tiếp cầm đi: “Lấy.”
Khúc Tiểu Tây quá vội nên căn bản phân biệt không được vòng tay nào của nhà mình, thô bạo đem tất cả đồ trong tráp trang điểm nhét hết vào tay nải. Động tác vừa xong đã nghe thấy Tri Kỳ ở cửa sổ nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhanh lên, có người tới!”
Khúc Tiểu Tây không nói hai lời dẫm lên ghế trên bàn trực tiếp từ cửa sổ trèo ra.
Hai người mới vừa nhảy xuống cửa sổ đã thấy mấy gã sai vặt cầm theo thùng nước vào sân.
Khúc Tiểu Tây mỗi tay nắm một người, lớn tiếng kêu: “Mấy người đều là đồ không có lương tâm, cháy cũng không gọi anh em bọn ta, đồ ác độc……”
Cô mỗi tay kéo một người, giả bộ trước mặt gã sai vặt chạy hướng ra phía ngoài, bộ dáng không thèm quan tâm.
Ba người như muốn dùng hết sức lực có được chạy ra bên ngoài, bọn cô một chút cũng không thể dừng lại. Rốt cuộc chạy tới nhị viện, nhị viện cũng phân thành hai bên, chẳng qua bên này đều cho người làm ở nên chính giữa tuy không xây tường nhưng lại có cửa nhỏ, bên ngoài có khóa.
Lúc này khóa cửa đã mở ra.
Khi bọn cô đến thấy lượng người nhiều hơn không ít, may mắn ai cũng đều vội vàng mang theo thùng nước chạy xuyên qua cửa nhỏ, hai bên cùng chạy.