Chờ Bạch lão gia nhìn nhìn thấy tin gã ta “Quyên tiền” trên báo, cả người ngây ngẩn, bên này người còn chưa tìm thấy, bên kia đã xảy ra chuyện chết người như thế.
Bạch Mĩ Linh: “Anh, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Anh……”
Anh em hai người còn chưa kịp bàn tính gì đã nghe báo bí thư Tôn của Cục tài chính tới, đi cùng với ông ta còn có vài vị khác.
Bạch lão gia: “Không biết tên chết dẫm nào lại dám giả mạo anh!” Gã ta hít sâu một hơi nói: “Chúng ta không nhận sẽ không có việc gì.”
Nói thì như vậy nhưng Bạch Mĩ Linh không thể lạc quan nổi. Kể cả giả mạo, bọn ả giờ cũng cưỡi lên lưng cọp khó xuống rồi. Hơn nữa……
Ả cắn môi, trong lòng càng thêm lo âu.
Lúc này bí thư Tôn đi vào, ông ta cầm tay Bạch lão gia dáng vẻ vô cùng vui mừng: “Anh Bạch đây thật đại nghĩa nha……”
Bạch lão gia: “Tôi……”
Không đợi gã ta nói chuyện, một vị khác bên cạnh cũng kích động nắm lấy tay gã ta: “Anh Bạch bằng lòng vì dân chúng trong thành chia sẻ thật khiến chúng tôi nể trọng. Anh Bạch lần này quyên tặng mười bốn vạn đồng đại dương, lòng tôi vô cùng khâm phục. Ngài hiểu được quân thủ thành chúng tôi lao tâm lao lực vì bá tánh, màn trời chiếu đất, rất rất gian khổ. Lúc này cũng là da mặt dày mới tới tìm ngài. Còn xin anh Bạch khẳng khái giúp tiền a……”
Bạch lão gia: “!!!”
“Anh Bạch ……”
“Anh Bạch ……”
Anh một lời, tôi một câu đi thẳng vào vấn đề khiến người ta sợ hãi, trong lòng Bạch lão gia vỡ nát, đột nhiên trước mắt tối sầm, ngất đi……
Phụng Thiên Thành vì những việc này đã loạn thành một nồi cháo. Ngược lại trải qua ba ngày xóc nảy, ba anh em đã tới địa điểm mục tiêu —— Thượng Hải.
Một đường không tính là ngắn nhưng bọn cô lại chẳng quá đói. Mấy ngày gần đây mỗi ngày đều đòi tiền từ Khúc thị, bọn cô chưa bao giờ giữ lại. Thứ nhất sợ mấy người Khúc thị nổi lên nghi ngờ, thứ hai cũng vì chọn thêm một ít thức ăn dễ mang đi.
Bọn cô nhờ vậy đã tích được một ít bánh quy nhỏ, cả một đường nhờ đó mới không bị đói.
Ba anh em đem một chút bánh quy nhỏ cuối cùng ăn nốt, đồ ăn của bọn cô rốt cuộc cũng hết.
Em trai Khúc nhẹ giọng: “Ăn hết rồi.” Bé nhìn vào bao giấy dầu trống không mím môi, mắt mở to có chút lo lắng.
Đứa trẻ đã từng bị đói chỉ cần không có đồ ăn sẽ lo lắng.
Khúc Tiểu Tây giỏi xem mặt đoán ý, vừa thấy bé sầu lo đã mỉm cười nói: “Chị vừa rồi hỏi qua chỉ còn hơn hai giờ sẽ tới nơi, hai người không cần lo lắng. Chờ xuống xe chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trước.”
Động tác hai anh em họ Khúc nhất trí gật đầu.
Em trai Khúc thân thể nho nhỏ, trong mắt có hy vọng to to, bé chân thành hỏi: “Bọn mình về sau muốn bắt đầu cuộc sống mới ư?”
Khúc Tiểu Tây gật đầu mỉm cười: “Đúng rồi, sẽ bắt đầu cuộc sống mới.”
Cậu nhóc vui mừng nở nụ cười, rồi rất nhanh lại giống như người lớn nhíu nhíu lông mày nhỏ vốn đã thưa thớt của mình: “Đáng tiếc chưa dạy dỗ hết những người xấu kia”
Khúc Tiểu Tây nhướng mày, hỏi lại: “Ai nói không dạy dỗ bọn họ?”
Cô cười vui sướng, chậm rãi nói: “Đối với người yêu tiền thì lấy tiền của họ tiền mới là tra tấn lớn nhất. Thậm chí so với việc giết họ còn thống khổ hơn, như vậy sẽ làm họ sống không bằng chết.”
Hai anh em Khúc gia liếc nhau, đều mê mang nói: “Nhưng bọn mình không lấy mà?”
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: “Đúng vậy, bọn mình muốn trốn đích thực không thể lấy đi nhưng lại có thể nhờ trợ giúp từ người khác đó! Kể cả người có mặt mũi khi yêu cầu người khác giúp cũng phải bỏ ra ít nhất một nửa tiền mới thành. Bọn mình như vậy coi như một công đôi việc. Tạo phúc cho dân chúng coi như tích đức cho bản thân.”
Cô nhìn ra phương xa lẩm bẩm tự nói: “Thật hay giả chẳng quan trọng, quan trọng khi tất cả mọi người bằng lòng tin tưởng thì đó sẽ là sự thật.”
Mặc dù mọi người có thể thấy con dấu kia là giả nhưng chỉ cần tất cả tin tưởng nó sẽ thành thật, vậy dù Bạch gia gây chuyện thế nào cũng không được.
Hơn nữa, đã chứng minh được Bạch gia có tiền tự nhiên sẽ có càng nhiều người xông lên muốn cắn một ngụm vào miếng thịt mỡ này.
Càng không nói đến chuyện tàng bảo đồ, căn bản khi vừa bắt đầu, Bạch gia chắc chắn sẽ gặp phiền toái.
Nghĩ đến đây Khúc Tiểu Tây cười càng xán lạn.
“Bọn mình không lấy, dượng ta cũng không giữ được!”
Tiếng còi tàu từng đợt vang lên.
Xe lửa chậm rãi dừng lại, theo từng đợt tiếng còi vang lên, ba người tay cầm tay nối đuôi nhau xuống tàu.
Ga tàu hỏa lớn ở Thượng Hải náo nhiệt hơn nhiều so với Phụng Thiên Thành, đám người rộn ràng nhốn nháo, tam giáo cửu lưu dạng người gì cũng có. Khúc Tiểu Tây không dừng lại ở nơi này, cũng không nhìn chung quanh, lôi kéo anh em nhà mình nhanh nhẹn thoát khỏi biển người này.
*Tam giáo cửu lưu: Nghĩa đen chỉ Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Nghĩa bóng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.