Khi ba người rời khỏi Bạch gia trong tay có tổng cộng 210 đồng đại dương.
Toàn bộ có được nhờ buổi sáng hôm trước khi đi cô lăn lộn gây chuyện. Tuy nhiên cô có thể thuận lợi lấy được tiền cũng nhờ biểu hiện mấy ngày ở Bạch gia. Mỗi lần lấy được tiền, cô đều đưa cho hai anh em giữ.
Đúng thế, trong mắt người Bạch gia, cô đơn thuần chỉ là một đứa cuồng anh em trai. Dù đem tiền cho cô thì đến lúc cô xuất giá, tiền sẽ để lại cho hai anh em họ Khúc, vậy còn không phải tùy bọn họ muốn làm gì thì làm sao? Suy cho cùng tiền vẫn trong tay họ thôi.
Cho nên Khúc Tiểu Tây đòi tiền cũng chẳng khó khăn.
Mỗi tội hơi mất công.
Mấy người Khúc Tiểu Tây bọn cô cả một đường tới nay, chi phí đều từ số tiền này. Ba anh em mua đệm chăn, hai cái chiếu, mỗi người hai bộ bộ đồ mới, giày mới, lại thêm một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt. Bọn cô mua không nhiều lắm, chủ yếu đều là đồ sinh hoạt cần thiết.
Dù chỉ như vậy cũng tiêu đến khoảng 60 đồng đại dương, hơn nữa trước đó còn tốn tiền vé xe lửa, tiền thuê nhà tổng mười đồng. Trong tay bọn cô giờ vẫn còn dư lại 140 đồng đại dương. Thời đại này bằng ấy tiền vẫn có thể mua được rất nhiều đồ.
Nhưng phải tiêu thế nào cũng cần tính toán kỹ.
Nếu chắp vá sống, cả ngày ăn cải trắng với củ cải, thêm ít đồ giá rẻ thì vẫn có thể chống đỡ được.
Tuy nhiên ba người Khúc Tiểu Tây không muốn, lúc bọn cô tới đây toàn thân chẳng có gì, nếu không mua căn bản không qua nổi. Trong khi đó đệm chăn quần áo này nọ giá lại chẳng rẻ chút nào. Nhà mình dùng cũng không thể mua đồ từ người bán lòng dạ hiểm độc giá rẻ được, nên tiền này dù thế nào vẫn buộc phải tiêu.
Bằng đó tính toán vẫn chưa đủ đồ bọn cô muốn mua đâu.
Ba người không lập tức mua toàn bộ mà xem xét tình hình sinh hoạt mới tính tiếp, sau này chậm rãi mua thêm cũng được.
Thứ nhất tiêu nhiều tiền như vậy, bọn cô thấy xót ruột; thứ hai, bọn cô mới chân ướt chân ráo tới Thượng Hải nên không muốn người khác chú ý.
Ai biết được người xung quanh tốt hay xấu chứ?
Không làm chủ nhà không biết củi gạo quý, bọn cô thật sự cảm thấy tiền này tiêu chẳng dễ chút nào.
Dĩ nhiên tài sản ba người không chỉ có từng đó, bọn cô còn rất nhiều trang sức. Thế nhưng Khúc Tiểu Tây không dám mù quáng làm bậy. Không biết về sau thế cục như thế nào nhưng Khúc Tiểu Tây là một sinh viên hiện đại có học qua lịch sử.
Vì thế cô một chút cũng không dám quá lạc quan, về sau còn cần rất nhiều tiền, số lượng cụ thể bao nhiêu còn phải tính toán nhiều hơn.
Cẩn cẩn thận thận tính toán.
Tài sản hiện có của ba người bao gồm: 1 hộp trang sức mẹ để lại, trong đó có 4 nhẫn vàng; 1 ngọc ban chỉ; 1 nhẫn hồng bảo thạch; còn có 1 nhẫn kim cương khoảng hai cara. Vòng ngọc 4 cái; vòng tay vàng 3 đôi, có lớn có bé; còn có lắc tay hồng bảo thạch; lắc tay kim cương; lắc tay trân châu mỗi loại một cái; lắc chân kim cương; lắc chân vàng ròng cũng mỗi loại một cái. Cái khác còn có khuyên tai vàng bạc, trân châu, kim cương, đá quý lớn lớn bé bé tổng cộng 16 đôi. Trừ những cái đó còn có 1 cái vòng cổ hồng bảo thạch; 3 vòng cổ trân châu; 5 vòng cổ vàng; 4 dây chuyền mặt ngọc, loại này Khúc Tiểu Tây không hiểu lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra đều là thứ cực kỳ tốt.
Trang sức lúc trước của Khúc Tiểu Tây đều bị Khúc thị thu lại đặt cùng một chỗ, tất cả để trong hộp trang sức của mẹ cô nên mấy thứ này nhìn vào thấy lớn lớn bé bé đủ loại.
Đây là hộp trang sức của nhà bọn cô, có chúng, bọn cô mới dám chạy trốn.
Mặt khác, khi ở phòng Bạch gia lão phu nhân họ còn tìm được hai túi kim cương của cha cô trước kia. Khúc Tiểu Tây phải dùng hết tế bào não mới từ sâu trong trí nhớ tìm ra ký ức về chuyện này. Hình như cha cô có một một người bạn thu được một đám kim cương. Thế nhưng không may trong nhà người kia xảy ra chuyện không có thời gian đi bán. Cha cô làm người tốt, nếu coi như bạn bè chân chính dĩ nhiên không có chuyện không giúp. Vì thế lúc trước ông gom góp tiền trao đổi đám kim cương này giải quyết tình trạng cấp bách cho bạn.
Cũng nhờ đó nhà bọn cô mới có một đám kim cương như vậy.
Đương nhiên chuyện như vậy cha sẽ không nói nói với đám trẻ con bọn cô, cô chỉ biết được đôi chút nên ấn tượng không khắc sâu. Nếu không phải anh trai liếc mắt một cái đã nhận ra thì Khúc Tiểu Tây cũng không chẳng nhớ nổi.
Sau lại trong nhà xảy ra chuyện, số kim cương này rơi vào tay Bạch gia, rồi bị Bạch lão phu nhân lấy đi.
Ngoài những đồ này, trước lúc hỗn loạn, Khúc Tiểu Tây dưới tình thế cấp bách không tìm thấy vòng ngọc mẹ cô để lại nên chỉ đơn giản đem vài thứ kia tất cả cho hết vào tay nải. Ngoài ra cô ở Bạch gia nhiều ngày nên cũng thu được chút đồ. Cộng cộng trừ trừ tuy không so được với trang sức mẹ cô để lại nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Khúc Tiểu Tây cũng không tính toán giữ đám đồ này lâu.
Cô tính qua mấy ngày nữa dần quen thuộc hơn sẽ đem trang sức của Bạch lão phu nhân đều đổi hết thành vàng thỏi.