Mặc kệ lầu trên lầu dưới nghị luận sôi nổi như thế nào, Khúc Tiểu Tây lúc này đã chiên xong một đĩa thịt, đang chỉ huy anh em trai pha nước chấm. Cô tiếp tục mở nồi, trộn hết nguyên liệu bên trong, trộn kỹ một chút gia vị thấm đều. Toàn bộ khu nhà ở mùi hương phát ra càng nồng.
Từng nhà đều rối rít nghị luận, rốt cuộc nhà ai thế, rốt cuộc muốn làm gì vầy? Còn có để người ta ăn cơm nữa không đây?
Mùi hương lại tiếp tục khuếch tán rộng hơn nữa nha!!!
Khúc Tiểu Tây đem cơm đã nấu trộn đều, mỗi hạt gạo nhỏ đều thấm đều sắc đỏ của cà chua, mùi hương thơm nòng từ thịt cùng đậu cô ve đinh. Thậm chí sau khi trộn còn thoát ra vài phần ý cảnh xinh đẹp.
Khúc Tiểu Tây xới ba chén cơm, ba người ngồi trước bàn, liếc nhìn nhau, Khúc Tiểu Tây cười tủm tỉm: “Ăn đi thôi!”
Ba đứa bé lập tức bưng bát cơm lên.
Bọn cô đã nhiều ngày cơ bản đều mua đồ ăn sẵn về. Tính ra đây là lần đầu tiên tự mình nấu. May mắn Khúc Tiểu Tây đời trước biết nấu cơm nên hương vị nắm giữ tốt không phải chuyện đùa.
“Ăn từ từ, ăn nhanh quá sẽ không tốt cho dạ dày, dù sao của bọn mình, không ai lấy được.” Khúc Tiểu Tây dặn dò.
Hai anh em Khúc đáp lời còn khen ngợi, nào là cơm này nấu thật thơm, căn bản không cần thêm thức ăn cũng đủ, nào là chiên thịt ăn cũng siêu siêu ngon!
Một ngụm cắn xuống, cực cực sướng khoái không gì bằng.
“Siêu ngon á.” Bánh bao nhỏ - em trai Khúc - mồm miệng không rõ, chẳng qua mắt cười cong cong.
Anh trai nhỏ dùng sức gật đầu, phụ họa cho em, giờ miệng cậu đã đầy rồi nên không thể nói chuyện nữa đâu!
Ngay lúc đó, khi người lớn các nhà náo loạn chuẩn bị thêm đồ ăn, đám nhóc đang gọi loạn, bé hơn thì còn mải khóc. Ba anh em Khúc Tiểu Tây bên này đã đều ăn no, dựa vào ghế tiêu thực.
Khúc Tiểu Tây: “Bọn mình yên ổn rồi sẽ nghiêm túc quy hoạch lại cuộc sống tương lai.”
Hai anh em Khúc đều không tự chủ thẳng lưng nghiêm túc hơn.
Khúc Tiểu Tây: “Bọn mình tuy có chút của cải nhưng tóm lại không thể cứ miệng ăn núi lở. Hơn nữa bọn mình còn nhỏ nên không thể xin làm việc ở đâu. Vì thế em tính toán gửi bài.”
Mặc kệ anh trai Khúc hay em trai Khúc đều có một loại tín nhiệm vô hình với Khúc Tiểu Tây, cả hai lập tức gật đầu vui vẻ: “Được.”
Khúc Tiểu Tây cũng khẽ nhếch khóe miệng, cô nghiêng nghiêng đầu nói: “Còn có một việc nữa, vấn đề tên. Trước khi chúng ta rời khỏi, Bạch gia tính kế tám phần đã gặp xúi quẩy, dù thế em vẫn không tính toán dùng tên thật nữa. Như vậy sẽ tránh phiền toái không đáng có. Chúng ta nên tìm cho mình tên tự để sử dụng.”
Những năm gần đây, người đọc sách lấy tên tự chẳng phải hiếm.
Như cha bọn cô đây thôi, tên thật Khúc Liêm, tự Trúc Thanh. Mỗi người đều gọi một tiếng “Khúc Trúc Thanh”. Còn bọn cô, nếu cha mẹ còn khoẻ mạnh, đại khái 14-15 tuổi cũng sẽ lấy cho bọn cô một cái tên tự. Chẳng qua giờ hai người đều không còn nữa.
Anh trai Khúc tò mò mở to hai mắt hỏi: “Vậy định đặt tên gì giờ?”
Khúc Tiểu Tây: “Em định gọi là Tiểu Tây. Tây trong Đông Nam Tây Bắc.”
Cô vẫn muốn dùng tên kiếp trước.
Khúc Tri Thiền, tự Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây.
*tự: tên chữ, bút danh
Khúc Tiểu Tây lấy tên tự.
Hai anh em Khúc gia cũng cảm thấy mình cũng phải có tên tự.
Hai người cũng không hiểu lắm mấy cái này, đơn giản, nếu em /chị lấy tên Tiểu Tây thì họ cũng dựa vào đó mà chọn tên là được.
Anh trai Khúc – Khúc Tri Thư, lấy tên tự Tiểu Đông, Khúc Tiểu Đông.
Em trai Khúc - Khúc Tri Kỳ, lấy tên tự Tiểu Bắc, Khúc Tiểu Bắc.
Cứ thế mà gọi, tóm lại so với đại danh thậm chí còn tiện hơn rất nhiều.
Một lớn một nhỏ hai bé trai chỉ tự lấy tên cho mình mà có cảm giác như làm chuyện đại sự vô cùng quan trọng, kiêu ngạo ưỡn ngực đến cao, hận không thể để Khúc Tiểu Tây một ngày gọi họ 800 lần.
Khúc Tiểu Tây gọi vài lần cũng quen.
Chẳng qua khi gọi luôn mơ hồ cảm thấy giống như có chút là lạ.
Khúc Tiểu Tây không để trong lòng, tên kiểu như Tiểu Đông, Tiểu Bắc vốn dĩ đầy đường, tùy tiện tóm một người cũng có thể có tên vậy.
Sau khi dàn xếp ổn thỏa, Khúc Tiểu Tây không tính miệng ăn núi lở nữa, cô ở chỗ này lại không thể đi tìm việc làm. Kể cả cô tìm đến xã báo nhận việc chắc người ta cũng chẳng muốn. Không nói đến việc cô có bằng tốt nghiệp hay không. Chỉ nói cô là con gái, không có đề cử cũng đừng mơ được một công việc ngon nghẻ.
Cho nên sáng sớm Khúc Tiểu Tây đã quyết định trực tiếp gửi bài, tuy hiệu quả không biết thế nào nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn có tâm thái vững vàng, dù sao cô không đến mức học không bốn năm hệ tiếng Trung chứ? Lại nói cô còn có ba năm kinh nghiệm hành nghề phóng viên + paparazzi. Một lần không được thì có thể thử lần thứ hai, lần thứ ba.
Dù sao bọn cô giờ có nhất chính là thời gian.
“Tiểu Đông, Tiểu Bắc, đi thôi.”
Khúc Tiểu Tây đem vài đồng đại dương bỏ vào túi xách, nói: “Bọn mình đi sớm chút!”
Bọn cô không chỉ muốn mua giấy mực mà còn phải cắt tóc. Đầu tóc Khúc Tiểu Tây ban đầu do Tiểu Đông cắt giống như đuôi thỏ vậy. Cô quyết định cắt tóc thành kiểu đầu hiện tại tương đối lưu hành của nữ học sinh. Kể cả Tiểu Đông và Tiểu Bắc cũng cần cắt tóc luôn.
Ba anh em cùng ra cửa, thời điểm xuống lầu gặp được chủ nhà Lam tiểu thư, cô ấy đang đưa một nhà bốn người đi xem phòng.
Khúc Tiểu Tây khẽ gật đầu cùng chị chào hỏi: “Lam tiểu thư còn bận à?”
Lam tiểu thư: “Không phải sao? Lại có người đến xem phòng.”
Hai bên đều không có ý định dừng lại nói chuyện phiếm, Khúc Tiểu Tây cùng anh em mình ra cửa.