Kỳ thật muốn nói đàn bà đanh đá cũng không phải không có. Chẳng nói đâu xa, ngay Lam tiểu thư chủ nhà bọn họ đấy thôi, vị này không phải đèn cạn dầu. Lam tiểu thư đó vừa nhìn đã biết không dễ chọc. Cô ta á, nếu rút đao, mọi người chỉ có cảm giác “quả nhiên thế”, chẳng ngoài ý muốn.
*Đèn cạn dầu: Kẻ dễ chọc
Nhưng thiếu nữ mới tới thuê phòng này lại khác, tuổi không lớn, dịu dịu dàng dàng, mỗi lần ra cửa đều lôi kéo anh em đi cùng, vừa nhìn đã thấy mềm mại dễ bắt nạt như cục bột! Người như vậy lại có thể xách dao đánh nhau, chuyện sao có thể không dọa người chứ?
Tương phản nằm ở sự trái ngược trong vóc dáng – tính cách mang đến khiếp sợ thật sâu cho mọi người.
Như Khúc Tiểu Tây, chỉ mất một lúc đã bị người ta đóng cho con dấu “vừa hung dữ vừa không dễ chọc”.
Kể cả mấy cái hàng xóm chưa về, không kịp xem trực tiếp hiện trường Khúc Tiểu Tây xách dao cũng cập nhật tình hình nhờ mấy bà hàng xóm lặng lẽ lôi kéo gọi vào thì thầm to nhỏ. Ngay sau đó họ lại trao đổi ánh mắt cùng nhau “Cậu hiểu, tôi hiểu, mọi người đều hiểu”. Cuối cùng còn đúc kết biểu ngữ: Quả nhiên chó không sủa là chó cắn người.
Khúc Tiểu Tây cũng không biết bên ngoài thì thầm to nhỏ gì bởi bản thân cô cũng không cảm thấy chuyện hôm nay có gì to tát.
Khúc Tiểu Đông và Tiểu Bắc, hai đứa nhóc như làm sai chuyện, cuối cùng vẫn phải cần Khúc Tiểu Tây ra tay trấn an.
“Thật ra như vậy cũng không có gì không tốt, ba người bọn mình vốn tuổi không lớn. Nếu muốn tự lập môn hộ chưa chắc đã được. Chỉ sợ người có tâm đánh chủ ý xấu gì đó. Có cái cớ như vậy nổi bão một lần thì ai cũng biết bọn mình không dễ chọc, bản thân bọn mình cũng thanh tịnh không ít.”
Điểm này Khúc Tiểu Tây đã sớm nghĩ tới nên cô chẳng ngại.
Chọn ngày chi bằng đúng ngày, thời cơ thật ra khá tốt.
Khúc Tiểu Đông lộ ra nụ cười hàm hậu gật đầu: “Em không tức giận là tốt rồi.” Cậu cũng hiểu được hôm nay mình vô dụng bao nhiêu, đối với Tiểu Tây bảo đảm: “Về sau anh sẽ biểu hiện tốt hơn.”
Thực chất cậu sợ mình bị em gái bỏ rơi.
Khúc Tiểu Tây nghe lời cậu nói hơi run run, quay đầu lại nhìn, đã thấy cậu đứng ở đó, thân thể thẳng tắp. Thiếu niên gầy ốm trên mặt còn mang theo chút trẻ con kèm sự sợ hãi thoáng qua. Khúc Tiểu Tây cười cười, nói: “Không sao, từ từ là được.”
Cô đem bánh rán nhân hẹ chiên khô vàng đặt trên đĩa, nói: “Ăn cơm chiều thôi!”
Tiểu Đông và Tiểu Bắc lập tức bị cơm chiều hấp dẫn quên luôn chút không thoải mái còn sót lại.
Đương nhiên rồi, vì Khúc Tiểu Tây biểu hiện không thèm để ý nên họ cũng chẳng để trong lòng nữa.
Cơm chiều xong, Khúc Tiểu Tây kiểm tra tiền bạc trong tay. Cô lấy ra 12 đồng, lại cố ý lấy thêm 1 đồng nữa. Xem ra chắc đủ những phí dụng linh tinh này nọ rồi. Ngày mai ngày 1, vừa lúc đến ngày giao tiền thuê nhà rồi.
Haizz… Tiền quả nhiên không thể không tiêu!
Khi chạy trốn bọn cô mang theo 200 đồng, cũng không mua thứ gì tốt, tất cả đều chú trọng giá rẻ lại thực dụng, thế mà chỉ còn lại có 120 đồng.
Lúc này lại còn muốn tiêu thêm mười mấy đồng nữa chứ!
Mỗi tội dù thế nào, Khúc Tiểu Tây cũng không có ý định chuyển nhà sang chỗ khác, nơi này ở cũng khá tốt.
Buổi sáng ngày hôm sau, Khúc Tiểu Tây rảnh rỗi bèn xuống lầu giao tiền thuê nhà. Mẹ Hứa nghe thấy tiếng đập cửa ra đón người vào. Toàn bộ lầu một đều dùng làm chỗ ở cho Lam tiểu thư, nếu so với trên lầu đủ loại kiểu phòng thì bên này bày sô pha, bàn trà, máy quay đĩa. Trong phòng khách còn kê thêm một loạt kệ sách nhỏ, quy củ mà chỉnh tề, sang trọng mà không mất đi sự lịch sự tao nhã.
Bên trong cũng không chỉ có mình cô mà còn có thêm mấy hàng xóm khác. Chắc hẳn mọi mọi người đều muốn giao tiền thuê nhà luôn trong buổi sáng. Mấy người phụ nữ nhìn thấy cô đều mang ý cười sâu xa.
Lam tiểu thư ngược lại còn niềm nở tiếp đón: “Hóa ra là Cao tiểu thư, mau ngồi.”
Ngay sau đó lại sai mẹ Hứa châm trà, thời hiện đại Khúc Tiểu Tây không có thời gian nhàn hạ thoải mái như vậy; sau này xuyên qua tuy có ký ức của Khúc Tri Thiền nhưng tuổi cô ấy không lớn nên dĩ nhiên không uống trà nhiều lắm. Vì thế cô cũng chẳng phẩm ra trà tốt xấu.
*Phẩm – phẩm trà: tức đánh giá phẩm chất trà, người ta thường đánh giá một tách trà theo 5 tiêu chí: Hình – sắc – hương – vị - hóa.
Cô cúi đầu uống một ngụm, cười nói: “Tôi tới giao tiền thuê nhà.”
Nói đến cái này, Lam tiểu thư gật đầu: “Biết em đến vì chuyện này mà. Tháng này chúng ta tính theo phí dụng của tháng trước. Em mới ở mười ngày nên chỉ cần tính một phần ba, tức 5 mao tiền.”
Khúc Tiểu Tây tươi cười ngọt ngào đáng yêu: “Được ạ.” Cô đem tiền giao cho Lam tiểu thư.
Lam tiểu thư: “Chị đi tìm tiền lẻ trả lại cho em.”
Chị ấy xoay người đi đến trước ngăn tủ, móc bao tiền lẻ ra, cười cười mở miệng: “Từ khi Cao tiểu thư vào ở, chúng ta mỗi ngày đều sinh hoạt trong thế nước sôi lửa bỏng. Đã nhiều ngày tôi đây ngửi được mùi hương đồ ăn ngon bảo mẹ Hứa cũng làm, thành ra ăn đến béo luôn. Mọi người xem, sườn xám này đều phải nới thêm hai phân đấy.”
Mấy khách thuê nhà lập tức khen tặng: “Nơi nào béo chứ? Vẫn đẹp như trước mà.”
“Nếu Lam tiểu thư béo thì mấy người chúng tôi lại càng chẳng dám ra cửa.”
Lam tiểu thư khanh khách cười, nói: “Tuổi càng lớn thì càng dễ béo, trông không được đẹp. Tay nghề Cao tiểu thư có vẻ rất tốt, ngửi mùi đã thấy cực kỳ thơm. Em từng học sao?”
Nhà mình làm đồ ăn cũng được nhưng cảm giác không thơm như vậy.