Khúc Tiểu Tây bật cười, thanh thúy nói: “Chị không phải còn có khách sao? Tiện không?”
Lam tiểu thư cười nhạo một tiếng, nói: “Tên đó thì tính là khách cái rắm gì?”
Chị lãnh đạm nói: “Đó vốn chỉ là một tên đồng liêu đã 800 năm không lui tới rồi. Da mặt dày chết đi được, cũng không nhìn xem bà đây có muốn gặp bản mặt như báo tang của gã không nữa.”
Khúc Tiểu Tây: “……”
Chị gái à, khả năng ngôn ngữ của ngài thiệt xuất sắc nha!
“Đi thôi, bên kia chị có trà ngon đấy! Em muốn uống cà phê cũng có luôn.” Lam tiểu thư chân thành tha thiết mời, Khúc Tiểu Tây suy nghĩ một chút cũng gật đầu: “Được rồi.”
Cô quay đầu lại dặn dò một tiếng mới cùng Lam tiểu thư xuống lầu.
Lam tiểu thư giơ giơ ngón tay tạo hình hoa lan nói: “Chị bên này ngày thường cũng không có ai đến. Mấy hàng xóm nếu có nhàn rỗi thật ra cũng sẽ qua ngồi một lát. Sau này em ở nhà không có việc gì thì cũng tới nha. Chị bên này không có gì đồ gì tốt nhưng nước trà thì vẫn có.”
Sô pha mềm như bông xác thật so với ghế gỗ cứng đơ đơ ngồi thoải mái hơn nhiều.
Khúc Tiểu Tây còn chưa kịp nói đã nghe mẹ Hứa một bên nhắc: “Tiểu thư, máy pha cà phê nhà chúng ta ngày hôm qua không may hỏng rồi.”
Vừa nói, Lam tiểu thư đã nhớ ra, chị vỗ đầu nói: “Em xem trí nhớ chị này, thật sự kém quá rồi.” Chị có chút xin lỗi, gợi ý: “Hay uống trà nhé?”
Khúc Tiểu Tây cười: “Được ạ, chị tới tìm em không biết có chuyện gì?”
Cô ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, nhìn qua đúng dáng vẻ chuẩn bé gái con nhà gia giáo đáng yêu không ai bằng. Lam tiểu thư nghĩ, hiện tại cô nhóc mới lộ chút nhan sắc. Theo thời gian, vị Cao tiểu thư này chắc chắn sẽ trở thành đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Chỉ một đôi mắt ngập nước sáng ngời đã đẹp cực kỳ.
“Lam tiểu thư?”
Lam tiểu thư có chút phát ngốc, Khúc Tiểu Tây nhẹ nhàng nhắc nhở một tiếng. Lam tiểu thư cũng không làm ra vẻ, chỉ cười khen: “Em thật sự rất đẹp đó, chị nhìn còn ngây người.”
Khúc Tiểu Tây bật cười: “Lam tiểu thư nói lời này em không tin đâu. Chúng ta hai người ngồi cùng một chỗ, ai có mắt cùng đều sẽ cảm thấy chị xinh đẹp hơn. Chị thật biết dỗ người vui vẻ đó!”
Lời này của Khúc Tiểu Tây không phải giả, cô thừa nhận chính mình xinh đẹp thế đó.
Dù đẹp cũng chẳng qua cũng chỉ là bé gái mười mấy tuổi chưa lớn, nét trẻ con chưa thoát hết. Ngược lại Lam tiểu thư lại là đại mỹ nhân phong tình vạn chủng, thân hình lả lướt hấp dẫn, quyến mị đa tình. Nhìn ra được chị không có hương vị của thiếu nữ thanh xuân chưa hiểu chuyện đời gì, bù lại có phong tình của phụ nữ thành thục. Lớn tuổi cũng đẹp như trẻ tuổi thôi.
“Chị dỗ em như vậy khiến em phải nghĩ lại xem chị vội tìm em có việc khó cỡ nào nhỉ?” Khúc Tiểu Tây nâng chén trà mà không uống, nửa thật nửa giả mỉm cười dò hỏi.
Lam tiểu thư: “Em… cô nhóc này tính cảnh giác thật mạnh ha?” Chị dựa vào sô pha lại càng thêm vài phần quyến mị: “Em có thể viết văn khen người không?”
Khúc Tiểu Tây nhướn mày, lông mi thật dài hơi hấp háy nhìn Lam tiểu thư.
Lam tiểu thư khanh khách cười: “Xem biểu tình của em liền biết em sẽ làm được. Kỳ thật chị vội nhờ em giúp cũng vì việc này. Em có thể viết văn khen ngợi chị không?”
Khúc Tiểu Tây: “Gì?”
Yêu cầu như vậy lúc cô còn ở phòng làm việc paparazzi quả thật có nghe qua. Nhưng đây giờ đang những năm 30 mà đã có người làm cái này rồi? Hơn nữa người bình thường làm cái này làm gì? Chẳng lẽ…… Khúc Tiểu Tây hồ nghi nhìn về phía Lam tiểu thư.
Cô nghe nói thời kỳ dân quốc có vài tác giả sẽ viết một ít văn hương diễm*.
*Văn hương diễm: kiểu ướt át á… mọi người tự hiểu nha
Chẳng lẽ Lam tiểu thư cũng có ý này?
Vốn cô không cảm thấy Lam tiểu thư thuộc loại người này nhưng tóm lại đôi bên cũng không phải quen thân lắm, tri nhân tri diện bất tri tâm.
*Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người biết mặt không biết lòng.
Khúc Tiểu Tây sắc mặt quái quái, Lam tiểu thư nhìn vào lập tức hiểu rõ, có chút xấu hổ, buồn bực: “Em cũng không nên hiểu sai nhé.”
Khúc Tiểu Tây: “Ai cơ?”
Lam tiểu thư hừ một tiếng, giải thích: “Chị chỉ muốn em thổi phồng kỹ thuật diễn của chị một chút thôi.”
Lam tiểu thư có chút không vui nhưng rốt cuộc do mình không nói rõ ràng, không thể trách ánh mắt Khúc Tiểu Tây khác thường được. Chị bổ sung: “Chị vốn xuất thân từ Xưởng sản xuất điện ảnh. Chắc em không thường xem phim chứ không đã nhận ra chị. Lúc ấy chị còn có chút danh khí! Chẳng qua…… Tóm lại, giờ chị không diễn kịch nữa nhưng chị vẫn phải cho bọn họ biết bọn họ sai lầm mới làm mất một viên minh châu lộng lẫy như chị.”
*Danh khí: tiếng tăm
Khúc Tiểu Tây nghĩ đến vị bụng bia mũ lưỡi trai vừa rồi… bừng tỉnh hiểu ra.
Hóa ra vị Lam tiểu thư này quả thật là một minh tinh điện ảnh.
Biết được Lam tiểu thư đã từng là minh tinh điện ảnh, Khúc Tiểu Tây cũng không ngoài ý muốn. Vẻ ngoài đẹp như vậy, đương nhiên phải làm minh tinh rồi.