Thẩm Sâm nghe thấy động tĩnh dưới lầu, thần sắc tản mạn thu lại vài phần, hắn ta phân phó thị vệ mặc thường phục đứng ở cửa: “Niếp Vân, ngươi xuống xem một chút.”
Thị vệ mặc thường phục khom người ôm quyền, đang muốn xoay người, một cái bàn nguyên vẹn ném về phía hắn ta.
Phía sau Niếp Vân là đám người của Thẩm Sâm, hắn ta không dám né tránh, rút bội kiếm bên hông ra chém bàn vuông thành hai nửa.
Gỗ vụn trên bàn vuông rơi xuống đất, một hắn tử mặt đen lỗ mãng đứng ở dưới đại sảnh cười to vài tiếng: “Không nghĩ tới thằng nhãi này còn có vài phần bản lĩnh!”
Sắc mặt Niếp Vân rất khó coi, từ lầu hai nhìn xuống, chỉ thấy thị vệ ngoài cửa khách điếm ngã xuống đất, cửa lớn của khách điếm bị người mạnh mẽ phá vỡ, một đám hán tử lỗ mãng mang theo tức giận đứng ở giữa đại sảnh, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm trên lầu, tiểu nhị cùng chưởng quầy trong khách điếm giống như chuộc cùng lui ở phía dưới tủ gỗ.
Trước khi Lục hoàng tử đi tới biên quan, đương nhiên bên người mang theo người đều là tinh nhuệ, trước đó không lâu bọn họ mới gặp qua những quan binh dưới tay Phùng Nghiên, cả đám đều là giá áo túi cơm mà thôi.
Nhưng đám tán binh trước mắt này lại dễ dàng đánh gục kỵ binh tinh nhuệ hộ tống điện hạ đi tới biên quan...
Lòng bàn tay Niếp Vân đã không tự giác vã ra một phen mồ hôi.
“Ta ngược lại muốn nhìn xem là ai dám ở đây gây sự!” Thẩm Sâm dù sao tuổi còn trẻ khí thịnh, bị người ta khiêu khích, liền sải bước ra khỏi phòng.
Bạch công công đi theo bên cạnh hắn ta sợ tới mức sắp khóc: “Tổ tông của ta ơi, những chuyện này ngài đều giao cho Niếp thị vệ đi làm đi, nếu ngài có sơ xuất gì đó..."
Bạch công công còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Sâm tát một cái: “Om sòm!”
Hắn ta đứng ở hành lang lầu hai, từ trên cao nhìn xuống một đám người dưới lầu.
Làn da của hắn ta trắng nõn, ngũ quan tinh xảo lại không làm cho người ta có cảm giác thanh tú, ngọc quan dựng thẳng, mặc cẩm bào, toàn thân khí phái khiến người ta vừa nhìn liền biết không phải là người ở quan ngoại này.
Đám người dưới lầu chính là đám người Viên Tam.
Vương Hổ thấy trong phòng đi ra là một tiểu bạch kiểm, đang định châm chọc vài câu, lại bị Viên Tam dùng ánh mắt ngăn cản.
Ngày thường bọn họ đều lấy Yến Minh Qua làm lớn, khi Yến Minh Qua không có ở đây, tất cả mọi người đều tương đối tin phục Viên Tam.
Viên Tam tiến lên một bước, ôm quyền với Thẩm Sâm: “Vị đại nhân này, chúng ta vốn không có ý mạo phạm, nhưng nghe nói người của ngài mang huynh tẩu chúng ta đi, lúc này mới tìm tới cửa.”
âm thanh của Vương Hổ lúc đầu Lâm Sơ không nhận ra, nhưng giọng nói của Viên Tam nàng nhận ra được.
Nàng thầm nghĩ một tiếng không tốt, đang chuẩn bị đi ra ngoài giải thích một phen, bên kia giường lại có động tĩnh yếu ớt.
Lâm Sơ xoay người nhìn, chỉ thấy bàn tay Yến Minh Qua rủ xuống động đậy, sau đó một đôi mắt phượng lạnh như băng xốc lên, đáy mắt hắn có mê mang ngắn ngủi, tầm mắt quét một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Sơ.
Lâm Sơ vội vàng nhào tới trước giường, gọi một câu "Tướng công", có lẽ hôm nay gió lạnh thổi nhiều hơn, cổ họng nàng có chút khàn khàn.
Yến Minh Qua nhìn thấy nàng, chậm rãi giơ tay lên, Lâm Sơ hơi ngẩn ra, đột nhiên hiểu ý đồ, nắm tay hắn, giúp hắn đặt lên má của mình.
Khuôn mặt của nàng rất nhỏ, thật sự có thể được hình dung chỉ bằng một bàn tay lớn.
Bởi vì đến biên quan không bao lâu, làn da trên mặt nàng vẫn là nhẵn nhụi, giống như trứng gà lột vỏ, so sánh ra, lòng bàn tay Yến Minh Qua mang theo vết chai liền thô kệch khiến người ta cảm thấy có chút gồ gề.
Lâm Sơ không hiểu hành động đột ngột này của Yến Minh Qua là vì sao, trong lúc nhất thời không có lời nào nói.
Lại nghe Yến Minh Qua nói: “Yên tâm, ta sẽ không chết.”
Lâm Sơ nhìn hắn, bởi vì những lời này cổ họng có chút chát, lại nói không nên lời.
"Liều lượng ma phí tán* của ta cũng không nhẹ, sao lúc này đã tỉnh lại..." Đại phu khâu vết thương cho Yến Minh Qua đau đầu không thôi, nghe giọng nói, ông ta cũng không giống người ngoài.
*ma phí tán: kỹ thuật gây mê bằng một hỗn hợp rượu và thảo dược
Động tĩnh trong phòng kinh động đến Thẩm Sâm ngoài cửa, hắn ta trực tiếp bỏ lại một đám người Viên Tam, sải bước đi về phía trong phòng.
"Đây là tỉnh rồi?"
Đại phu nhìn Thẩm Sâm, vẻ mặt do dự: “Vị tướng quân này đột nhiên tỉnh lại. Nhưng vết thương còn chưa khâu xong..."
Thẩm Sâm nhìn vết thương huyết nhục mơ hồ trước ngực Yến Minh Qua, lông mày nhất thời hung hăng nhíu lại: “Nơi này của bản công tử lại không thiếu thuốc, ma phí tán ngươi nên dùng bao nhiêu thì cứ dùng bấy nhiêu, tiết kiệm cái gì? ”
Đại phu này vốn là thái y trong cung, bị Thẩm Sâm khiển trách một trận cũng không dám vọng nhiên biện giải cho mình, sau khi Thẩm Sâm nói xong mới nói: “Vị tướng quân này ý chí kinh người, ty chức đích thật là dùng gấp đối ma phí tán so với người thường..."
Lâm Sơ nghe đại phu nói, nhìn vết thương Yến Minh Qua nứt ra một mảnh huyết nhục mơ hồ, đáy lòng là trăm loại tư vị.
Rốt cuộc là đã trải qua loại thống khổ gì mới luyện ra ý chí như vậy, ngay cả tác dụng của ma phí tán đối với hắn cũng không lớn?
“Vậy thì lại tăng liều!” Thẩm Sâm không hiểu y lý, nhưng hắn ta cũng biết, nếu để Yến Minh Qua tỉnh táo mà khâu vết thương cho hắn, đau đớn như vậy, cùng cực hình trong lao ngục có gì khác nhau.
"Cái này..." Đại phu có chút do dự, tục ngữ nói thuốc có ba phần độc, loại ma phí tán này dùng nhiều, sợ là tác dụng phụ cũng lớn.
"Cứ như vậy khâu đi." Yến Minh Qua đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn, lại mang theo cảm giác áp bách không thể cự tuyệt.
Lúc này Thẩm Sâm mới nhìn về phía Yến Minh Qua: “Yến tiểu Hầu gia bây giờ không tiếc mạng như vậy sao? Vậy ta đem ngươi cứu khỏi tay Phùng Nghiên tựa hồ cũng không cần thiết.”
Lâm Sơ nằm trước giường thì đáy lòng cả kinh, nghe lời này của Lục hoàng tử, ý tứ là sau khi nàng rời đi, lại có quan binh đến ngõ nhỏ kia?
Khó trách nàng nhìn thấy trên tay Yến Minh Qua cũng có vết thương.
Nhưng... Lúc ấy trong ngõ nhỏ rõ ràng không có dấu vết đánh nhau...
Thôi, chờ Yến Minh Qua tốt hơn một chút, lại hỏi hắn là được.
Lúc nàng hoàn hồn, lại phát hiện cả gian phòng đều im lặng, tầm mắt Thẩm Sâm nặng nề nhìn chằm chằm nàng, trong mắt chợt lóe lên sát ý.