Bên kia quầy có một tiên sinh phòng thu chi lớn tuổi có râu đang đánh tay vỗ nhịp, đầu lắc lư theo, bộ dáng say mê không thôi.
Tiểu nhị khách điếm cùng lão tiên sinh phòng thu chi này hiển nhiên là người quen, thấy vậy cười nói: “Lão Quách nói một chút, vị phu nhân kia đàn là khúc nhạc gì a?”
Trên gương mặt đầy nếp nhăn của lão tiên sinh phòng thu chi là dáng vẻ tự đắc: “Đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy, khúc ‘Điệp luyến hoa’ đàn đến đỉnh cao! Đỉnh cao! Đỉnh cao a!
Ông ta liên tiếp nói ba tiếng đỉnh cao, có thể thấy được trình độ tán thưởng của bài đàn này.
Lâm Sơ không có nhiều nghiên cứu về những khúc nhạc cổ này, nhưng vẫn biết "Điệp luyến hoa" là đàn cho người trong lòng, để nói ra ý ái mộ.
Khóe mắt nàng bất giác co rút... Bài hát này của Giang Vãn Tuyết không phải là đàn cho Yến Minh Qua nghe chứ?
Dựa theo ý nghĩ đến tột cùng, Lâm Sơ muốn đi hậu viện bên kia xem xét.
Nàng mới đi qua một hành lang gấp khúc, chợt nghe thấy có người vỗ tay.
Lâm Sơ vội vàng trốn ở phía sau cột, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Lục hoàng tử vỗ tay từ hành lang đối diện chậm rãi đi ra, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo một cỗ lười nhác không hình dung được, phảng phất như là một kẻ ăn chơi trác táng.
"Một khúc này của Hàn phu nhân, cũng thật được xưng là thật đúng nhiễu lương tam nhật*!” Giọng nói của hắn ta cũng lười biếng.
*nhiễu lương tam nhật: mô tả thứ âm nhạc phấn chấn, dường như đã lâu rồi vẫn còn vang vọng
Gió đêm thổi bay những bông hoa mai trên mặt đất.
Giang Vãn Tuyết ôm đàn đứng dậy, quỳ gối hành lễ với Thẩm Sâm, giọng nói như hoàng oanh mang theo một chút khàn ý khiến người tan nát cõi lòng: “Công tử tán thưởng. Thiếp thân tư luyến vong phu, đêm không ngủ được, lúc này mới muốn đàn tấu một khúc, để gửi gắm tình cảm tương tư. Quấy nhiễu công tử, là thiếp thân không phải.”
Sau khi tắm rửa, nàng ta không búi tóc, mái tóc dài đến đầu gối cứ như vậy xõa tung, tùy ý nhảy múa trong gió, vài đóa hoa mai rơi xuống mái tóc đen của nàng ta.
Một bộ xiêm y thuần trắng làm nổi bật dáng người nàng ta càng lúc càng đơn bạc, làm cho đáy lòng người ta dâng lên một cỗ thương tiếc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, làn da trắng nõn như ngọc dưới ánh trăng, đôi mắt thu thủy trong suốt mang theo lệ ý, hốc mắt ửng đỏ, há chỉ có thể miêu tả được với chữ thương tiếc a!
Một nữ nhân như là Lâm Sơ, đều nhìn đến không khỏi nuốt nước miếng.
Nhưng... Trời lạnh như vậy, Giang Vãn Tuyết chỉ mặc một chút như thế, còn đánh đàn... Thật sự không sợ lạnh hả!
Nàng ta không sợ lạnh đến một thân nổi da gà sao?
Thẩm Sâm nghe Giang Vãn Tuyết nói xong, chỉ nói: “Phu nhân đâu cần nói thế, cái chết của Hàn thế tử, bản công tử cũng đau đớn vô cùng.”
Giọt nước mắt Giang Vãn Tuyết phủ ở hốc mắt, vừa vặn từ khóe mắt tràn ra, ở trên khuôn mặt xẹt qua một độ cong duyên dáng, từ chỗ cằm rơi xuống.
Thẩm Sâm vội vàng nói: “Phu nhân nén bi thương.”
Giang Vãn Tuyết gật đầu, nước mắt lại càng rơi càng dữ dội hơn.
"Đêm lạnh gió lớn, phu nhân vẫn nên về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi, nếu phu nhân bị bệnh, Hàn thế tử dưới cửu tuyền cũng bất an." Thẩm Sâm với một bộ dáng thành khẩn.
Nói xong một tay hắn ta sờ lên cái áo khoác mình, trên mặt Giang Vãn Tuyết còn mang theo nước mắt, trong đôi mắt rũ xuống hiện lên vài phần đã đạt được.
Đây có phải là đưa áo khoác không?
Lâm Sơ thầm nghĩ một câu chết tiệt, chẳng lẽ Giang Vãn Tuyết thật sự có một chân với Lục hoàng tử?
Một giây sau, đã thấy Thẩm Sâm chỉ khép áo khoác của mình lại, còn xoa xoa cánh tay: “Hôm nay trời cũng thật lạnh, bản công tử cũng phải về phòng nghỉ ngơi.”
Nói xong hắn ta liền đạp Bạch công công bên cạnh một cước: “Đưa ấm lò sưởi tay cho bản công tử!”
Bạch công công vội vàng đưa cái lò sưởi tinh xảo làm bằng đồng trong tay đưa qua.
Thẩm Sâm liền cầm lò sưởi, đánh ngáp đi lên lầu.
Khóe mắt hắn ta liếc nhìn về phía Lâm Sơ đang ẩn thân phía sau cột trụ, hiện lên vài phần trêu chọc.
Giang Vãn Tuyết đứng dưới tàng cây hoa mai, yếu ớt cùng thê lương trên mặt giống như mặt nạ tầng tầng lớp lớp rơi ra, chỉ còn lại nghiến răng nghiến lợi.
Trên đường trở về phòng, Bạch công công không khỏi lải nhải: “Điện hạ không nên đi xuống..."
Thẩm Sâm cũng bộ dạng lười biếng: “Người ta nửa đêm đàn một khúc ‘Điệp luyến hoa’, cũng cần dũng khí lớn lao cỡ nào a, nếu ta không nâng nàng ta một màn, về sau như thế nào nàng ta mới có thể tiếp cận Yến Hành chứ hả?”
Nghĩ đến Lục hoàng tử năm nay cũng mới mười bảy tuổi, làm việc ít nhiều còn có chút tâm tính thiếu niên, Bạch công công liền nuốt câu ‘Giang thị có thể đánh chủ ý với ngài’ kia trở vào.
Bạch công công là lão nhân trong cung, hậu phi vì tranh sủng đủ loại thủ đoạn gì ông ta chưa từng thấy qua.
Chiêu này của Giang Vãn Tuyết tuy rằng cao, nhưng vẫn không thể gạt được ánh mắt của Bạch công công.
Lâm Sơ xem được một màn kịch hay nên tâm tình vô cùng tốt trở về phòng.
Mới vừa rồi tiếng đàn kia của Giang Vãn Tuyết khiến toàn bộ khách điếm đều có thể nghe thấy, Yến Minh Qua không có khả năng đi ngủ đi.
Nàng rón rén đóng cửa phòng, nhưng không nghe thấy Yến Minh Qua nói chuyện, nàng cũng không tiện phá vỡ sự yên tĩnh này.
Lâm Sơ suy nghĩ nếu không đêm nay mình lấy chăn đệm nằm dưới đất, đáng tiếc lật tung nửa ngày, cũng không thể tìm được thứ gì trong phòng có thể trải ra đất để nghỉ.
Nghĩ dù sao lúc trước cũng cùng Yến Minh Qua chen chúc ngủ trên giường, hôm nay tuy rằng... Xảy ra chút ngoài ý muốn, nhưng đúng như lời Yến Minh Qua nói, nàng là thê tử của hắn, tiện nghi này, chỉ cần nàng còn chưa cùng Yến Minh Qua hòa ly, cũng chỉ có Yến Minh Qua mới có thể chiếm được.
Mình còn đang già mồm tỏ vẻ cái gì!
Lâm Sơ phỉ nhổ mình một chút.
Cởi giày ra, từ cuối giường đi vào giường bên trong.
Lâm Sơ mới nằm xuống, người bên cạnh đột nhiên quay đầu, mát lạnh nói một câu: “Chưa tắt nến.”
Ánh nến màu cam xuyên thấu qua lụa chiếu vào, làm cho đường cong cứng rắn trên gương mặt tuấn dật của Yến Minh Qua đều mềm mại vài phần.
Trong lòng Lâm Sơ kêu rên một tiếng, lúc trước nàng sợ tắt nến leo lên giường không tiện, lúc này mới không tắt, bất quá tổ tông này đều đã nói, nàng cũng chỉ có thể rời giường tắt nến.
Đang chuẩn bị rời giường, đột nhiên phát hiện tầm mắt Yến Minh Qua có chút không đúng.
Lâm Sơ cúi đầu nhìn trước ngực mình, trong nháy mắt nổ tung: “Chàng nhìn vào đâu đấy!”