Tống thẩm đang nói chuyện, đột nhiên phát hiện Lâm Sơ đang thất thần, tâm tình nàng cũng thập phần sa sút, không khỏi hỏi: “Yến nương tử, đây là làm sao vậy?”
Lâm Sơ hoàn hồn lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
Tống thẩm sao lại không biết nàng đang nói dối, nghĩ có lẽ là tiểu lưỡng khẩu nháo không được tự nhiên, liền khuyên nhủ: “Thanh danh của Yến huynh đệ ở bên ngoài không tốt lắm, nhưng thẩm cũng làm hàng xóm với hắn được năm năm, vẫn là biết tâm tính của hắn, đứa nhỏ này a, chính là tính tình buồn bực không thích nói chuyện, nhưng ai đối xử tốt với hắn, trong lòng hắn đều có tính toán. Năm đó hắn ở trong quân cũng bị thương, thẩm nghĩ đến bên cạnh hắn không ai chăm sóc, liền nấu cho hắn một chén mì trứng gà, sau khi hắn khỏi rồi, không ngờ lại đi gánh nước cho nhà chúng ta một năm, hắn a, là người tri ân báo đáp.”
Tống thẩm nói xong vỗ vỗ tay Lâm Sơ.
Lâm Sơ gật đầu, nhớ tới Yến Minh Qua, trong lòng lại có chút trăm vị trần tạp.
Nàng lấy cớ nói về nhà thu dọn, muốn ra ngoài hóng gió yên lặng bình tĩnh.
Vừa đi tới cửa sân nhà mình, liền nghe thấy tiếng vó ngựa đạp đạp tới.
Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trong gió tuyết mênh mông một người cưỡi ngựa phóng nhanh tới, phóng đến trước mặt, người trên lưng ngựa dùng sức kéo dây cương, ngựa giơ cao vó trước, lúc này mới ngừng lại.
Sắc mặt của Yến Minh Qua lạnh lùng dị thường, trên lông mày cơ hồ đều ngưng tụ một tầng sương tuyết.
Lâm Sơ sửng sốt trong chốc lát, mới lúng ta lúng túng mở miệng: “Sao lại trở về nhanh như vậy?”
Yến Minh Qua không nói một lời, cúi người ôm lấy eo nhỏ của Lâm Sơ, trực tiếp đem người nâng lên lưng ngựa.
Lâm Sơ không thể khống chế được kinh hô một tiếng, Yến Minh Qua đã dùng sức vung roi ngựa, ngựa lại tung bốn vó chạy vào trong gió tuyết.
Lâm Sơ ngồi trên lưng ngựa đối mặt với Yến Minh Qua, tuy rằng như vậy gió lạnh không thể thổi đến, nhưng lưng ngựa xóc nảy, thỉnh thoảng nàng đụng phải chiến giáp của Yến Minh Qua, đụng đến mũi và trán đau nhức.
Ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy một đoạn cằm căng thẳng của Yến Minh Qua, nàng che mũi bị đụng đau nói: “Chàng dẫn ta đi đâu vậy?”
Cái trán vẫn còn tương đối cứng, nàng vẫn nên che cái mũi đi.
"Trở về khách điếm, bên kia đã chuẩn bị xong xe ngựa, nàng đến Diêu thành đi." Giọng nói của Yến Minh Qua tản ra trong gió tuyết, tựa hồ càng lạnh hơn vài phần.
Diêu thành là một tòa thành trì phía sau Khương thành, địa thế hiểm yếu, man di không dễ dàng công kích tới được.
Xem ra hắn đã tra được hướng đi của man di.
Lâm Sơ thốt lên: “Vậy còn chàng thì sao?”
Yến Minh Qua rũ mắt nhìn Lâm Sơ một cái, ánh mắt hắn trước sau như một vẫn lạnh nhạt, nhưng giờ khắc này ánh mắt cực sâu, giống như một cái giếng cổ, u ám, thấu lòng người.
Trái tim Lâm Sơ đập loạn vài cái, thầm nghĩ một câu yêu nghiệt lãnh diễm này quả thật chính là một tai họa, nàng giả ngu nói: “Là xảy ra chuyện gì sao?”
"Ừm, sắp đánh trận." Giọng nói của Yến Minh Qua không hề phập phồng, nếu không phải đã biết nội dung cốt truyện, Lâm Sơ thiếu chút nữa cho rằng đây chỉ là một trận chiến không quan trọng.
"Sẽ thắng sao?" Lời này của nàng hỏi rất ngu xuẩn khờ dại, kỳ thật Lâm Sơ chính là muốn tìm hiểu ý tứ của Yến Minh Qua, trước mắt phần thắng có được bao nhiêu.
Lần này Yến Minh Qua không trả lời.
Trái tim Lâm Sơ liền níu lại.
Quả nhiên vẫn là không cách nào thay đổi quỹ đạo vốn có của câu chuyện sao?
Yến Minh Qua một tay rơi xuống đỉnh đầu nàng, xoa nhẹ hai cái: “Đừng nghĩ nhiều, đi Diêu thành bên kia là được.”
“Chủ tướng không cho dân chúng sơ tán?” Lâm Sơ hỏi.
Yến Minh Qua thật lâu không nói.
Lâm Sơ suy nghĩ một chút trình độ phòng bị của chủ tướng đối với Yến Minh Qua, suy đoán hôm nay trong bữa tiệc đón khách hôm nay, sợ là chủ tướng căn bản không chịu gặp Yến Minh Qua.
Mấy phó tướng cũng là người của chủ tướng, tự nhiên sẽ không đem một bách hộ nho nhỏ là Yến Minh Qua để vào mắt. Nói cách khác hiện tại toàn bộ binh lực Khương thành, cơ hồ chính là trang trí, trừ phi đợi đến khi man di vây thành, mới có động tác.
Cước trình của chiến mã cực nhanh, không bao lâu đã đến khách điếm.
Hai chiếc xe ngựa đã chuẩn bị trước cửa khách điếm, Giang Vãn Tuyết kéo tay Hàn Quân Diệp đứng trước một chiếc xe ngựa, sắc mặt rõ ràng không vui.
Yến Minh Qua dẫn đầu xuống ngựa, mới một tay ôm Lâm Sơ xuống, ôm eo nàng bỏ nàng vào một chiếc xe ngựa phía sau.
Lúc này mới phân phó xa phu: “Cửa thành phía bắc nơi đó ta đã chuẩn bị qua, mau chóng ra khỏi thành.”
Xa phu này là quân hán trẻ tuổi lúc trước hỗ trợ gánh nước, vẻ mặt hắn ta nghiêm khắc: “Yến đại ca yên tâm, đệ nhất định đưa tẩu tử bình an đến Diêu thành.”
Nha hoàn thúc giục Giang Vãn Tuyết: “Hàn phu nhân, đã đến lúc lên xe rồi.”
Giang Vãn Tuyết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ coi Yến Minh Qua đã biết tâm tư của mình đối với Lục hoàng tử, lúc này mới muốn đưa nàng ta về kinh thành, dù sao Diêu thành cũng là con đường tất yếu phải đi qua khi hồi kinh.
Nàng ta trừng mắt liếc nhìn Yến Minh Qua một cái, mới không tình nguyện kéo Hàn Quân Diệp lên xe ngựa.
Hai chiếc xe ngựa đều rời đi, Yến Minh Qua xoay người lên ngựa, nha hoàn mặt tròn đứng ở ngoài khách điếm đột nhiên gội Yến Minh Qua: “Làm phiền đưa điện hạ của ta nguyên vẹn trở về.”
Yến Minh Qua nói một câu "Đương nhiên", lúc này mới vung roi ngựa rời đi.
Xe ngựa của Giang Vãn Tuyết ở phía trước, Lâm Sơ ngồi lên xe ngựa nhưng tim liền cuồng nhảy không ngừng, hiện tại đã là giữa trưa, buổi tối nơi này sẽ trải qua một hồi ác chiến, biến thành một tòa tử thành...
Nàng biết kết cục của tất cả mọi người trong thành này, nhưng nàng không có năng lực đi thay đổi bất cứ điều gì.
Đi một đoạn đường, Thạch Lục lái xe đột nhiên hét lớn một tiếng: “Các ngươi đi đâu vậy?”
Lâm Sơ vén rèm xe nhìn lên, chỉ thấy chiếc xe ngựa kia của Giang Vãn Tuyết, ở khúc cua ngã ba rẽ sang một con đường khác mà đi, đó không phải là đường đi đến cửa thành phía bắc, mà là đường đến phủ thành chủ!
Lâm Sơ nắm chặt gỗ cửa sổ xe, trầm giọng phân phó Thạch Lục: “Đến ngõ phía nam đi!”