Nàng hiện tại đối với Cơ Linh Tuyết...... Vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Rốt cuộc, trước đó không lâu nguyên thân mới hãm hại nàng ấy.
Tuy rằng bị phản phệ nghiêm trọng, trừng phạt cũng rất nặng, nhưng cho dù như thế nào mình cũng được xem là thủ phạm.
Đối mặt với người bị hại, cho dù nàng tự tin đến mấy cũng không đủ.
Cơ Linh Tuyết đương nhiên cũng thấy được Giang Ngư.
Khuôn mặt nữ tử áo trắng trắng như tuyết, trong ngực ôm một túi trái cây khô, giữa mày giãn ra, hai tròng mắt trong trẻo có thần, hơi thở bình thản, cũng không giống như dáng vẻ phiền muộn oán hận của những người khác.
Chẳng qua nàng ấy cũng chỉ nhìn lướt qua một cái rồi lập tức dời đi, nhắm mắt dưỡng thần.
Đối với Cơ Linh Tuyết mà nói, Giang Ngư chẳng qua cũng chỉ là một khách qua đường.
Khúc mắc giữa hai người, cũng đã sớm kết thúc tại thời điểm tu vi của Giang Ngư bị phế, trục xuất đến Linh Thảo Viên rồi.
Thái độ này đã biểu hiện tương đối rõ ràng.
Giang Ngư thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức vỗ tay cho Cơ Linh Tuyết ở trong lòng: Lòng dạ này, khí phách này, không hổ là nữ chính.
Ngươi không phải là nữ chính thì ai xứng làm nữ chính?
Đáng tiếc, ai nhìn cũng có thể hiểu rõ, đồ ngốc kia lại không hiểu.
Giang Thường An thấy Cơ Linh Tuyết không nói chuyện, liền bắt đầu lấy Giang Ngư làm cái cớ, dùng để lôi kéo làm quen với người trong lòng: "Chào Cơ sư muội, ta là Giang Thường An đệ tử Linh Sư Phong. Phải ở cùng một chỗ với loại người ghê tởm như vậy trên linh giá này, đúng là khiến cho người khác khó chịu."
Cơ Linh Tuyết không để ý tới hắn ta.
Giang Thường An dùng ánh mắt si mê mà nhìn nàng, còn nói thêm: "Cơ sư muội, trạm tiếp theo có cần ta đuổi nàng xuống không?"
Giang Ngư: "........."
Cơ Linh Tuyết rốt cuộc mở to mắt, ánh mắt không buồn không vui, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Trong lòng Giang Thường An vô cùng vui vẻ, đang muốn nói chuyện, liền nghe Cơ Linh Tuyết nói: "Như vậy trạm tiếp theo, tỉnh Giang sư huynh tự đuổi mình đi."
Giang Thường An ngẩn ngơ.
"Phụt." Giang Ngư nhịn không được cười thành tiếng.
Nàng tưởng, nữ chính thoạt nhìn lạnh như băng, không nghĩ tới còn khá thú vị.
Giang Thường An hiểu được ý tứ trong lời nói của Cơ Linh Tuyết, mặt đỏ lên, lại không dám đắc tội Cơ Linh Tuyết, hung tợn mà trừng về phía Giang Ngư, giơ tay đánh một đạo linh quang qua: "Ngươi cười cái gì? Phế vật đến ngày cả Kim Đan cũng không có, còn dám cười nhạo ta?"
Keng!
Là âm thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm mang cản lại đạo linh quang.
Ngay sau đó, cả người Giang Thường An bị nhấc lên từ trên lưng cá, cùng lúc đó một đuôi cá to lớn xinh đẹp quất đến, cái đuôi vung lên hất bay người từ không trung xuống.
"Hừ! Đáng ghét, vậy mà dám đánh người ở trên lưng ta." Tiểu Thận Thú không vui lắm vừa hừ vừa nói. Lúc này chính là nó ném Giang Thương An xuống.
Nó thậm chí quay đầu an ủi Giang Ngư: "Ngươi không phải sợ nha, ta giúp ngươi đánh hắn."
Giang Ngư thật ra không sợ Giang Thường An lắm, ngược lại lo lắng cho Thận Thú : "Vừa rồi ngươi làm vậy, sẽ không sao chứ?"
Tiểu Thận Thú không hiểu: "A?"
Trái lại Cơ Linh Tuyết lại nhìn nàng nói: "Náo loạn trên linh giá, không trách lên đầu nó được." Huống chi tiểu gia hỏa này còn có cha mẹ che chở, linh thú Thái Thanh Tông cũng không phải ăn chay.
Giang Ngư yên tâm, chắp tay với Cơ Linh Tuyết: "Đa tạ Cơ sư muội."