Sắc mặt nam nhân trung niên dịu đi một chút: “Không phải đoạt xá, thức hải quả thật có tổn thương.”
Ông ta nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong nháy mắt đó sau lưng Giang Ngư lại thấm ướt đầy mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa mất đi khí lực.
Nàng đã quên đây là một thế giới tu tiên, loại tình huống này của nàng có thể sử dụng từ “Đoạt xá” để giải thích.
Nhưng mà, không biết vì sao đối phương lại không kiểm tra ra nàng đã không phải chính chủ, xem ra thân phận của nàng đã vượt qua khảo nghiệm.
Thiếu nữ áo vàng ở bên cạnh nghe thấy nàng không bị đoạt xá, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn về phía Giang Ngư cũng một lần nữa trở nên thân thiết.
Nàng ấy vội vàng nói: “Trưởng lão, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó. Tính tình Giang sư tỷ ngày thường chúng ta đều biết, tỷ ấy và Cơ sư tỷ không oán không thù, không có khả năng nào lại hạ sát thủ tàn hại đồng môn.”
Kim trưởng lão liếc mắt nhìn Giang Ngư một cái, không tỏ ý kiến: “Việc này, tông môn sẽ tự có định đoạt.”
Vị Kim trưởng lão khí chất bức bách người này chỉ nói một câu liền rời đi.
Thiếu nữ áo vàng tên là Chử Linh Hương, có quan hệ rất tốt với Giang Ngư, mấy ngày kế tiếp, chỉ cần có thời gian rảnh đều đến chăm sóc Giang Ngư.
Trừ Chử Linh Hương, còn có mấy nam nữ trẻ tuổi liên tục tới thăm hỏi nàng.
Giang Ngư rút ra kết luận: Nhân duyên của nguyên thân ở trong tông môn cũng không tệ lắm.
Dù sao thì nữ chủ Cơ Linh Tuyết ở trong truyện là thiên tài không ai nghi ngờ, tuổi chưa quá 20 đã ngưng tụ thành Kim Đan, tương lai không thể hạn lượng.
Mà Giang Ngư ở trước mắt mọi người ám toán nàng ta, mặc kệ sự thật như thế nào, thù sông núi của hai người đã kết.
Một người là thiên tài tông môn, còn một người bị hủy Kim Đan, đại đạo vô vọng, ai sáng suốt cũng đều biết người nào mới là người mình nên kết giao hơn.
Nhưng dưới tình huống như thế, mấy người còn dám tới thăm nàng. Nếu nữ chính có lòng dạ hẹp hòi một chút, việc này đã xem như đắc tội với nàng ta.
Theo như lời Chử Linh Hương nói, mấy người tới thăm kia đều là người lúc trước cùng nhau bái nhập Thái Thanh Tiên Tông với nàng, quen biết nàng đã mấy chục năm, họ đều rất tin tưởng vào nhân phẩm của Giang Ngư.
Bởi vì Giang Ngư không nhớ được gì hết nên nhiều ngày qua Chử Linh Hương đã kể lại cho nàng nghe rất nhiều chuyện, lại đưa cho nàng một quả ngọc giản, bên trong có khắc rất nhiều tri thức thường thức của Tu Chân Giới.