Chung Kiến Quốc cúi đầu xuống hỏi: "Không muốn mẹ kế?"
"Không cần!" Đứa bé quật cường nói, "Con không cần mẹ kế, con muốn ở nhà bác cả."
Chung Kiến Quốc đem con trai lớn ôm lên đùi mình: " Bác gái của con còn phải trông nom chị gái và em gái, hơn nữa bác gái cũng không thể trông nom được hết các con. Ba sẽ đem ba người các con đến nhà ông bà nội hoặc là nhà ông bà ngoại nhé?"
"Không cần!" Đứa trẻ oa một tiếng, khóc lớn nói, " Con không muốn đi đến nhà bà nội đâu! Ba cũng đừng cho con đi tới nhà bà ngoại!"
Chị dâu Chung bị doạ nhảy dựng lên: " Đứa trẻ này làm sao mà nói khóc liền khóc vậy chứ? Không đi thì không đi."
"Không sao." Chung Kiến Quốc vỗ lưng con trai, "Đừng khóc. Sau này ở một chỗ với mẹ kế con, cả nhà chúng ta đều đi đến đảo Ông Châu."
Chị dâu Chung thấy anh không muốn nói, liền không tiếp tục hỏi: " Cậu bị điều đến đảo Ông Châu ở phía nam Thân Thành có hai năm, nghe ý của cậu là sau này sẽ không trở về Thân Thành nữa?"
"Hạm đội Đông Hải chuyển tới đảo Ông Châu, sau này đều ở tại bên đó." Chung Kiến Quốc nói, " Chị dâu, em còn phải làm phiền chị lại giúp em trông nom ba bọn chúng mấy ngày. Sáng sớm ngày mai, em phải đi đến thôn Tống nhỏ, nếu con gái Tống gia không khờ không ngốc, có thể làm việc, trông nom được bọn trẻ, em tính toán qua mấy ngày liền đem giấy kết hôn chứng lĩnh ."
Chị dâu Chung giật mình: "Nhanh như vậy sao?"
" Mùng 9 em đã phải trở về, hôm nay đã là mồng bốn rồi ." Chung Kiến Quốc thở dài nói, "Chúng em nhận được tin tức, lão Tưởng lại tìm người Mỹ mua vũ khí, phỏng chừng là lại muốn ngóc đầu trở lại."
Chị dâu Chung than thở: "Lão Tưởng này thật đúng là tâm tặc bất tử. Lần trước các cậu đánh nhau với chúng, vì sao không một lần đem quân lính của lão đánh chết hết đi?"
"Không có biện pháp nào cả." Chung Kiến Quốc nghĩ tới lần trước hải chiến, liền cảm thấy vô lực, "Các vũ khí quân sự bên lão Tưởng là mua từ người Mỹ, nước Mỹ phát triển sớm hơn so với chúng ta đến mấy thập niên, chúng ta không có bốn mươi năm mươi năm, khỏi cần muốn cùng người Mỹ đánh tay ngang." Thấy con trai lớn thấp giọng thút thít, đã không còn rơi lệ nữa, " Cha lặp lại lần nữa, lưu tại nơi này là không khả năng, bác cả của con còn trông nom chị gái và em gái, không thể lúc nào cũng luôn chú ý trông nom ba anh em các con được. Cho con đi đến nhà bà ngoại hoặc là cùng ba và mẹ kế của con trở về đảo, con chỉ có thể chọn một cái."
Đứa nhỏ nâng lên cánh tay rồi dùng tay áo lau nước mắt: "Cùng ba trở về đảo, không cần mẹ kế!"
"Ai trông nom ba người các con?" Chung Kiến Quốc mặt không biểu tình nói, "Ba phải ra biển đến bảy tám ngày mới có thể trở lại, ba người các con ở nhà thì ăn cái gì? Ai tắm rửa cho các con, ai giặt quần áo cho các con?"
Đứa nhỏ nghẹn lại: "Con, chúng con đi nhà ăn ăn cơm."
"Em trai con cũng đi nhà ăn?" Chung Kiến Quốc chỉ về phía đứa nhỏ còn không có đứng vững bên cạnh cháu gái.
Đứa bé trai thuận tay Chung Kiến Quốc mà nhìn theo: "... Con sẽ cho em trai uống mạch nhũ tinh."
" Em trai không thể chỉ uống mạch nhũ tinh, còn phải ăn cơm, buổi tối còn phải lên giường đi ngủ." Chị dâu Chung nhắc nhở, "Không có người lớn ở bên cạnh, ai sẽ ôm em trai lên giường đi ngủ? Em trai sinh bệnh, ba con lại ra biển đánh trận, ai sẽ ôm em trai đi bệnh viện?"
Bé trai liền không thể nói gì được thêm.
Chung Kiến Quốc cho là con trai không làm loạn nữa, bắt đầu cùng chị dâu mình thương lượng ngày mai đi Tống gia nên mang theo đồ vật nào sẽ thích hợp, liền cảm giác chân đau xót, cúi đầu nhìn một cái, tay con trai cả liền dời đi: " Tại sao con lại véo ba?"
" Con không muốn." Đứa nhỏ ngửa đầu nói, "Ba, đừng để cho người phụ nữ đó trở thành mẹ kế của con, hãy để cho người đó trở thành bảo mẫu của nhà chúng ta."
Chung Kiến Quốc sững sờ.
Chị dâu Chung trợn tròn mắt.
"Không được sao?" Đứa nhỏ lại hỏi một lần nữa.
Chị dâu Chung hồi thần lại, không thể tin được mà nói: " Cháu chỉ là một đứa nhỏ, sao lại có thể nghĩ ra được chuyện như vậy?"