"Đúng vậy. Đảo Ông Châu thuộc về Dũng thành quản lý." Chung Kiến Quốc nhìn sắc mặt biến đổi của Dương thị, trong lòng bắt đầu đánh trống, nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, " Em cho rằng tôi làm binh ở Thân Thành, mới đáp ứng mẹ kế của tôi?"
Tống Chiêu Đệ: "Dĩ nhiên không phải. Yêm vừa mới nói rồi mẹ yêm nói gả chồng gả chồng, mặc quần áo ăn cơm, yêm là thấy anh là người trong thành, điều kiện tốt, mới đáp ứng cùng anh gặp mặt."
Đúng lúc ba đứa con không có người trông chừng, Chung Kiến Quốc liền suy nghĩ kỹ càng, tương lai cho dù vợ mình không biết chữ, chỉ cần cô ấy biết nấu cơm, chịu làm việc, có thể trông nom tốt ba đứa nhỏ, tướng mạo bình thường, cái đầu bình thường, anh ta cũng chấp nhận.
Hôm nay gặp mặt Tống Chiêu Đệ, Chung Kiến Quốc chú ý tới cô gầy tong teo, dáng người cao cao, lớn lên còn rất được thì khá bất ngờ. Tống Chiêu Đệ mở miệng ngậm miệng là "Yêm" "Yêm", Chung Kiến Quốc cũng không chê cười.
Sau đó cùng Tống Chiêu Đệ tán gẫu, thấy cô không khờ không ngốc, biết rót nước mời anh ta, còn hỏi anh ta có ăn cơm hay không, Chung Kiến Quốc liền bắt đầu cân nhắc làm sao cùng bố mẹ của cô thương nghị sớm một chút để kết hôn rồi đi công chứng. Dẫu sao anh chỉ có thời gian một tuần.
Vạn điều không nghĩ tới, Tống Chiêu Đệ còn dứt khoát hơn so với anh, còn sợ rằng anh không biết cô có mục đích gì, giải thích vô cùng rõ ràng. May là Chung Kiến Quốc trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, không thì cũng không biết nên làm sao ứng đối với Tống Chiêu Đệ, " Thím Thẩm, chuyện cháu và đồng chí Tống vừa nói, còn phải mời chú dì trở về." Kỳ thực Chung Kiến Quốc càng muốn hỏi, có phải cô gái này hồn nhiên ngây thơ quá hay không.
"Nhất định phải thế." Tống Chiêu Đệ cứu mẹ con Dương thị, khi chị cả của Tống gia gả cho Lưu Dương, Dương thị cưng nhất Tống Chiêu Đệ, không thể ở ngay trước mặt người ngoài quở trách đứa nhỏ nhà mình, liền nói với Tống Chiêu Đệ, "Đi gọi cha mẹ cháu đi."
Tống Chiêu Đệ đứng lên, thấy anh rể giúp cô xin nghỉ đi vào, trong mắt vui mừng: " Anh rể, đi gọi bố mẹ, kêu bọn họ nhanh chóng trở lại."
"Sao?" Lưu Dương hỏi.
Dương thị quay đầu lại nói: "Kêu con đi liền đi nhanh lên, sao còn nói nhiều lời vô ích như vậy, nhanh."
Lưu Dương thấy sắc mặt của mẹ mình không tốt, liền co cẳng chạy đi.
Cha Tống và mẹ Tống đang nhổ cỏ trong ruộng lúa, nhìn thấy con rể thở hồng hộc, liền vội vàng hỏi: " Xảy ra chuyện gì?"
" Người nhà của dì họ tới." Trong ruộng có rất nhiều người, Lưu Dương không thể gióng trống khua chiêng nói Chung Kiến Quốc tới, liền cùng bố mẹ vợ của mình nháy mắt ra hiệu.
Hai người nói với tiểu đội trưởng một tiếng liền đi về phía nhà mình.
Mẹ Tống vừa đi vừa hỏi: " Hình dáng Chung Kiến Quốc ra sao?"
"Chỉ nhìn tướng mạo và dáng người cao lớn thì mạnh hơn so với Vương Đắc Quý, chớ nói gì tới việc anh ta còn là một sinh viên." Lưu Dương vừa nói, giọng còn mang theo vẻ tiếc nuối, "Chính là đã kết hôn, còn có ba đứa trẻ."
Tống phụ nói: " Điều kiện của Chung Kiến Quốc tốt như vậy, người như vậy ở Thân Thành hay thủ đô cũng không có nhiều lắm, nếu anh ta không có con, dù Chiêu Đệ nhà ta có tốt nghiệp đại học thủ đô, cũng không đến phiên Chiêu Đệ nhà chúng ta đâu."
"Có người cha nào lại nghĩ xấu về con gái như ông không?" Tống mẫu không vui.
Cha Tống: "Yêm nói chính là lời nói thật."
"Ông còn nói?" Mẹ Tống trợn mắt.
Lưu Dương vội vã giảng hòa: "Cha, mẹ, yêm nhìn Chiêu Đệ rất hài lòng đối với Chung Kiến Quốc. Mới vừa rồi em ấy còn nhờ yêm xin không đi dạy học, để cùng anh ta trò chuyện một chút, yêm cảm thấy chuyện này có thể thành."
"Nghe ý của con là Chung Kiến Quốc mang theo ba đứa nhỏ, cũng có thể xứng với Chiêu Đệ nhà chúng ta?" Mẹ Tống hỏi.
Lưu Dương muốn gật đầu, nhưng mà vừa nghĩ tới bộ dáng mẹ vợ vừa mới che chở em vợ, lời đến khóe miệng liền nuốt trở vào: "Miễn cưỡng mới xứng với Chiêu Đệ của chúng ta."
Cha Tống liếc nhìn anh một cái, đúng là cái đồ nhát gan!
Lưu Dương làm bộ như không nhìn thấy, vượt qua cha vợ, đi tới bên người mẹ vợ, " Mẹ, yêm hỏi qua Chung Kiến Quốc có thể ở nhà bao lâu, anh ta nói qua mấy ngày phải trở về, chuyện này của Chiêu Đệ nên tính như thế nào đây?"
Lưu Dương: "Chung Kiến Quốc là quân nhân, còn chưa có giải ngũ, mặc dù anh ta chưa nói cụ thể ở mấy ngày, yêm biết sẽ không vượt qua mười ngày. Nếu là lại đi đánh trận, có khả năng ngày mai anh ta đã phải trở về."
"Còn muốn đánh trận?" Mẹ Tống vừa nói, tâm lý lại run cầm cập, "Không được, yêm không đồng ý gả Chiêu Đệ cho Chung Kiến Quốc.