Cám ơn trời đất, cuối cùng Tống gia cũng có một người bình thường. Ánh mắt Chung Kiến Quốc cảm kích: "Cảm ơn thím."
"Trước chớ vội cảm ơn." Dương thị nói, " Cậu muốn đi công chứng giấy kết hôn trước, ngày mai Chiêu Đệ nhà yêm có thể đi, nhưng là Chiêu Đệ nhà yêm là hoàng hoa đại khuê nữ, không thể lén lén lút lút gả cho cậu được."
Trong lòng mẹ Tống nghĩ, đã không phải là hoàng hoa đại khuê nữ nữa rồi. Lại một lần nữa nghĩ tới việc con gái của mình chưa kết hôn, cũng chưa sinh con, lại gả cho một người có 3 đứa con trai là Chung Kiến Quốc, vẫn là cậu ta chiếm được lợi lớn: " Thím nó nói rất đúng. Chiêu Đệ nhà yêm vô thanh vô thức cùng cậu đi, sau này người trong thôn hỏi tới, cậu kêu yêm phải nói sao?"
Chung Kiến Quốc từ trong túi quần móc ra một cái túi vải: " Chị dâu đã bàn bạc qua với cháu. Dì, cháu có tính toán như vậy, cháu và Tống đồng chí đi công chứng giấy kết hôn, sau đó trở lại nhà ngài xử lý tiệc rượu. Chủ yếu là nhà bên kia của cháu cũng không có thân thích.
"Đây là hai trăm đồng tiền, những thứ này là phiếu vải, phiếu lương, cháu đi đặt mua đồ vật cũng được, người anh em Lưu Dương đi đặt mua cũng được. Nếu hai vị còn cảm thấy không được, chúng ta lại thương nghị, cháu nghe các người."
Lưu Linh có ký ức của Tống Chiêu Đệ, rất rõ ràng cái thời đại này cực kỳ ít có người tự do yêu đương, phần nhiều là thông qua thân thích hoặc hàng xóm giới thiệu. Nam nữ độc thân thấy mặt nhau, nói chuyện với nhau một hồi, nếu cảm thấy thích hợp liền thương lượng ngày tháng kết hôn, hầu hết trong vòng nửa năm sẽ thành hôn.
Cái thời đại này, kết hôn chú trọng đồ vật mà nhà trai mua sắm, đầy đủ 36 cái chân. Tức là phải có một cái tủ quần áo, một cái tủ nhỏ, bốn chiếc ghế tựa, một cái giường và một cái bàn.
Làm toàn bộ ba mươi sáu cái chân ở xưởng gia cụ cũng dùng không hết hai trăm khối. Nhà mình tìm người làm, tính luôn vật liệu gỗ và chi phí làm, cũng chỉ hết ba mươi, bốn mươi đồng tiền.
Chung Kiến Quốc móc ra hai trăm khối tiền, và các thiếu vải, phiếu lương mà có tiền cũng không mua được khiến Tống Chiêu Đệ kinh ngạc, đúng là ra tay rất hào phóng.
Mẹ Tống không nghĩ tới nhanh như vậy liền đem con gái gả ra ngoài, lắc đầu liên tục biểu thị không được.
" Dì có ý kiến gì thì cứ việc nói, ngài lắc đầu thì cháu cũng không biết ngài nghĩ như thế nào." Chung Kiến Quốc yêu cầu Tống Chiêu Đệ giúp anh chăm sóc con của mình, anh sẽ để Tống Chiêu Đệ không lo cơm áo gạo tiền, Chung Kiến Quốc cảm thấy hai người bọn họ rất thích hợp. Từ trong miệng Tống Chiêu Đệ, Chung Kiến Quốc nghe ra được ý của mẹ Tống và cô ấy đều giống nhau, cho nên anh không hiểu rõ vì sao mẹ Tống lại do dự.
Lưu Dương: " mẹ, mẹ là cảm thấy ngày cưới quá gấp, hay là đối với những thứ này không hài lòng?" Chỉ tiền trong tay Chung Kiến Quốc, nhắc nhở bà.
Lúc Lưu Dương và chị cả Tống gia kết hôn, đặt mua chính là một cái phích nước nóng, một cái giường mới, một cái chậu rửa mặt và hai cái ca sứ, tổng cộng tiêu phí mất hai mươi đồng tiền. Đến nay, chậu rửa mặt vẫn còn dùng mà chưa có bỏ, hai cái ca sứ cũng chỉ khi trong nhà khách tới mới lấy ra dùng.
Một lần Chung Kiến Quốc liền lấy ra hai trăm khối, tùy tiện để nhà bọn họ đặt mua đồ vật, Lưu Dương cảm thấy đổi thành Huyện trưởng cũng không sảng khoái như vậy. Nếu không phải ngại anh là con rể không phải con trai, Lưu Dương đã trực tiếp nói, có thể.
"Là quá nhanh." Mẹ Tống nói
Chung Kiến Quốc cười khổ: " Binh lính dưới tay cháu có hai ngàn người, còn mong dì hiểu cho cháu."
"Nhiều binh như vậy?" Lưu Dương kinh hô một tiếng.
Chung Kiến Quốc: " Mấy năm trước cũng không nhiều người như vậy. Hai năm trước, cũng chính là năm 65, lão Tưởng phát động ba lần hải chiến đều là thất bại, chúng tôi lo lắng ông ta không cam tâm, mới bắt đầu tăng thêm số lượng binh lính. Năm nay là thời khắc luôn phải chuẩn bị chiến đấu, quả thật cháu không thể ly khai quá lâu."
Tống Chiêu Đệ kéo kéo vạt áo của mẹ Tống.
Ba!
Mẹ Tống vỗ một cái lên mu bàn tay của cô: "Trở về trong phòng của con đi."
Tống Chiêu Đệ còn phải ở lại thăm dò Chung Kiến Quốc, sợ người nhà làm hỏng kế hoạch, cũng không dám trở về phòng: "Mẹ, Chung đồng chí nếu không trở về đơn vị, lão Tưởng đột nhiên đánh tới, nói không chừng liền đánh tới bên này của chúng ta."
"Đừng có mà lừa gạt mẹ của con." Mẹ Tống nói, "Con cho là yêm không biết, trong bộ đội lại không phải chỉ có một đoàn trường là cậu ấy."
Tống Chiêu Đệ giúp anh ta nói chuyện, Chung Kiến Quốc khá là bất ngờ, nhìn Tống Chiêu Đệ một cái, mới nói: " Dì à, binh lính do cháu chỉ huy là bộ đội chủ lực."
Mẹ Tống kẹt lại. Bà biết chữ không nhiều, nhưng cũng biết bộ đội chủ lực là ý gì, theo bản năng nhìn về phía lão già nhà mình, để cha Tống quyết định.