Nghe được hai chữ "Chiêu Đệ", nữ thanh niên trí thức đang quét tước ở trong sân còn cho là mìn nghe lầm, đi ra nhìn một cái thì đúng là Tống Chiêu Đệ, cô muốn mở miệng nói cám ơn cô ấy nhưng lại nghe được chữ "Về thành" , nhất thời cũng tạm thời quên luôn ý định ban đầu của mình.
Sau buổi nói chuyện với Tống Chiêu Đệ, hai nữ thanh niên trí thức lại lấy lại được ý chí chiến đấu và tràn đầy sức sống.
Một nữ thanh niên trí thức chưa có tốt nghiệp cao trung mở miệng nói: "Tống đồng chí nói rất đúng, sau này thiên hạ là người của tất cả thanh niên trong thiên hạ. Tống đồng chí, chị mới là người có trình độ đại học. Em không bằng chị được. Tương lai khôi phục kỳ thi vào trường cao đẳng, em cũng muốn thi vào đại học sư phạm Tân Hải."
"Em có suy nghĩ như vậy thật là đáng khen." Tống Chiêu Đệ nói, "Thôn trưởng đang ở nhà yêm ăn cơm, tí nữa về yêm sẽ cùng thôn trưởng nói một tiếng để cho người đi trấn trên hoặc là vào trong huyện tìm chút sách, các em đọc nhiều hơn một chút, nhưng các em cũng đừng chỉ để ý đến việc học của bản thân mà quên đi việc dạy học mấy đứa trẻ của thôn yêm đó nhé."
Hai người vô cùng vui vẻ, đồng thanh mà nói: "Cảm ơn đồng chí Tống Chiêu Đệ, chúng em sẽ không quên."
Tống Chiêu Đệ nghe được hai chữ "Đồng chí" liền biệt nữu, nếu như cô không để người ta gọi mình là "Đồng chí", cô chính là người khác loại, chịu đựng da gà nổi hết xung quanh người, Tống Chiêu Đệ cười nói: "Khách khí. Vương Đắc Quý, còn có chuyện gì không? Không có lời gì nói nữa thì yêm trở về đây."
Trước kia, Vương Đắc Quý cùng Tống Chiêu Đệ có nói qua mấy câu, cho dù biết Tống Chiêu Đệ là một sinh viên, cũng không phát giác được hai người bọn họ có nhiều chênh lệch đến như vậy. Nhưng mà, vừa rồi Tống Chiêu Đệ bật thốt lên một chuỗi lời nói, anh ta cũng chỉ nghe rõ ràng "Khổ về tâm chí" . Hai nữ thanh niên trí thức kia chẳng những nghe rõ ràng, còn nghe hiểu, không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, anh ta và Tống Chiêu Đệ kém nhau rất nhiều.
"Em, em trở về đi." Thần sắc Vương Đắc Quý phức tạp, "Chung Kiến Quốc đó nếu là đối với em không tốt, em cứ nói với yêm, yêm sẽ đi đánh anh ta."
Lưu Dương nhíu mày: "Có yêm ở, không cần cậu phải ra tay. Chú Vương, nhóm yêm về đây."
"Trở về đi." Cha Vương Đắc Quý cũng nhìn ra con trai mình và Tống Chiêu Đệ có một sự chênh lệch rất lớn, đối mặt với sự đánh giá của hai nữ thanh niên trí, sắc mặt vi hồng, "Khiến các cô phải nhìn trò cười rồi."
Hai nữ thanh niên trí thức liền xua tay, nữ thanh niên trí thức học qua đại học mở miệng: " Chú à, đồng chí Tống Chiêu Đệ nói quốc gia sau này còn phải dựa vào chúng cháu, cháu cảm thấy Tống đồng chí nói rất là đúng. Nếu thật sự con trai chú thích cô gái có học vấn, hiện tại liền bắt đầu học tập vẫn chưa muộn đâu ạ."
"Thật sao?" Cha Vương Đắc Quý rất hâm mộ em trai đi làm ở trấn trên, ông già rồi, liền đem hy vọng ký thác vào trên người con trai. Ông chỉ có một đứa con trai, Vương Đắc Quý không muốn học, ông cũng không lỡ đánh nó, cũng không lỡ mắng nó, "Đắc Quý, nghe thấy vị đồng chí này nói không? Bắt đầu từ bây giờ phải học cho tốt, sau này nói không chừng còn có thể gặp lại Chiêu Đệ."
Vương Đắc Quý không tin: "Thật sự là có thể gặp lại sao?"
"Sau này khôi phục kỳ thi vào trường cao đẳng, anh cũng thi đại học hằng hải Tân Hải, được phân vào hoạt động bên trong quân đội, khẳng định là có thể thấy đồng chí Tống Chiêu Đệ." Nữ thanh niên trí thức không kìm được mà động viên anh ta, cô thấy Vương Đắc Quý thật đáng thương, "Nếu có điều gì không biết, có thể đi đến trường học hỏi chúng tôi."
Cha Vương vô cùng vui mừng: "Cảm ơn hai vị đồng chí. Sau này, nếu hai vị đồng chí gặp khó khăn gì, cũng có thể đi trấn trên tìm yêm. Yêm mặc dù không có năng lực, nhưng em trai yêm rất lợi hại."
"Chiêu Đệ, bọn họ ở đó nói gì vậy?" Lưu Dương quay đầu nhìn một cái, thấy Vương Đắc Quý và hai nữ thanh niên trí thức đang tán gẫu vô cùng hăng say, " Lại không phải tìm thêm phiền toái cho chúng ta chứ ?"
Tống Chiêu Đệ: "Bọn họ không dám. Anh rể, sang năm là cháu trai đã có thể học lớp một, anh và chị cả nhất định phải chú ý. Các anh luôn luôn phải ghi nhớ, tri thức cải biến vận mệnh."
"Cha anh cũng đã nói như vậy." Lưu Dương nói, "Yêm lại đi tìm thêm một chiếc xe đạp, buổi chiều đưa em và Kiến Quốc đi vào trong huyện nhé?"