Điều chỉnh ghế dài, Chung Kiến Quốc ngồi tận bên trong cùng, hai con trai sóng đôi ngủ ở phía ngoài, có quần và áo bông ngăn lại, hai con trai sẽ không rơi xuống được, “Thế em ngồi ở đâu?"
"Chỗ trống trên xe rất nhiều." Tống Chiêu Đệ không lo lắng, "Yêm đứng mệt mỏi sẽ tự mình tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Đúng rồi, ba bọn nói liền gọi là Đại Oa, Nhị Oa và Tam Oa à?"
Chung Kiến Quốc nói: "Lão đại sinh vào năm 62, khi đó toàn quốc bị mất mùa, ta mẹ vợ trước của tôi nói đặt tiện danh sẽ dễ nuôi hơn, liền đặt tên cho lão đại là Kiên Cường. Lão nhị gọi là Kháng Sinh, lão Tam được sinh ra ở phía nam, liền gọi là Hướng Nam. Tên của lão Nhị và lão Tam là mẹ bọn nó đặt cho."
"Ngươi trước kia cái đó tức phụ thật sẽ khởi danh." Tống Chiêu Đệ ý hữu sở chỉ đạo.
Chung Kiến Quốc liếc về nàng một ánh mắt: "Không bằng ngươi, Chiêu Đệ."
Tống Chiêu Đệ nghẹn một chút: " Vậy sao anh lại gọi bọn nó là Đại Oa, Nhị Oa và Tam Oa, sao không gọi là Kiên Cường, Kháng Sinh và Hướng Nam?"
"Nếu tinh thần của em tốt như vậy, đi tìm nhân viên tàu giúp tôi rót ly nước đi." Sắc mặt Chung Kiến Quốc thay đổi, giống như là ảo thuật gia mà móc ra từ trong túi hành lý một cái ca sứ lớn.
Tống Chiêu Đệ xuy một tiếng: "Thẹn quá thành giận." Đoạt đi ca sứ đã cũ, đem chén bánh bích quy đổ ra liền đi tìm nhân viên tàu.
Chung Kiến Quốc nhìn hai con trai đang ngủ ngon lành, vì không sợ các con bị rơi xuống, anh liền nhắm mắt buông lỏng cảnh giác.
Tống Chiêu Đệ bưng nước sôi nóng bỏng trở lại, thấy Chung Kiến Quốc đã nhắm mắt lại, đầu để ở trên kính, hướng về phía Chung Kiến Quốc giơ ra hai nắm đấm.
Người đàn ông đối diên nói: "Cô và anh ta có quan hệ thế nào?"
"Là vợ hai của anh ấy." Tống Chiêu Đệ không sợ người khác biết, "Tôi vui vì được làm mẹ, còn là mẹ của ba đứa con trai, anh chưa thấy qua à?"
Đối phương nói: "Chưa thấy qua. Tuy nhiên, ngược lại là tôi cảm thấy cô rất vui vẻ."
"Anh nhìn lầm." Tống Chiêu Đệ nghe tiếng ngáy phát ra từ mũi Chung Kiến Quốc, xác định anh ta đã lâm vào trạng thái ngủ say, cũng không dám sơ ý, "Tôi cũng là không có biện pháp. Ai, đồng chí, anh cũng đi Thân Thành sao?"
Người đàn ông vừa định ngủ liền bị Tống Chiêu Đệ đánh thức, về sau Chung Kiến Quốc còn nói vài lời khiến người đàn ông triệt để không thấy buồn ngủ nữa, liền dịch vào bên trong ngồi, chỉ vào chỗ ngồi bên ngoài ra hiệu cho Tống Chiêu Đệ ngồi xuống nói chuyện: "Đến trạm thứ nhất tôi liền xuống xe."
"Thật tốt. Không giống tôi phải ngồi ba mươi giờ đồng hồ." Tống Chiêu Đệ nói xong lại nhịn không cảm thán một hơi.
Người đàn ông hiếu kỳ: " Tại sao cô lại không xưng là "Yêm" nữa?"
"Anh ấy nghe không quen, tôi, cha mẹ và chị tôi đều nói như vậy, sau này thường xuyên phải tiếp xúc cùng anh ấy, tôi phải thay đổi để anh ấy sớm quen." Mới không phải đâu. Tống Chiêu Đệ không có thói quen đối xử chân thành với người xa lạ, liền nói sang chuyện khác, "Anh là đồng chí công nhân sao?"
Người đàn ông xua tay: "Không phải, tôi là kế toán của xưởng quốc doanh. Mấy ngày trước nhận được điện báo trong nhà, bên kia của chúng ta có "Tiểu hồng binh" làm ầm ĩ lên, tôi định đem mẹ và ba tôi đón đi Tân Hải."
Người đàn ông là một người rất khéo nói, mà mục đích của Tống Chiêu Đệ là Thân Thành, lại mang theo đứa nhỏ, cho dù biết nhà anh ta ở nơi nào cũng không cách nào hại anh ta được: "Ba tôi là thiếu gia của gia đình địa chủ, mẹ tôi đã từng xuất ngoại."
"Từng xuất ngoại? Vậy an đem người nhận vào trong xưởng, không thể nào bảo hộ bọn họ, anh cũng sẽ bị liên lụy." Tống Chiêu Đệ ý hữu mà chỉ dẫn, “Anh quá khinh thường thời đại này."
Người đàn ông theo bản năng ngồi thẳng lại, một mặt cảnh giác, hạ thấp giọng hỏi: " Có phải cô biết cái gì hay không?"
"Không biết, tôi đoán." Tống Chiêu Đệ nói, "Anh muốn bảo vệ cha mẹ an toàn, thì tìm một người đem bọn họ xuống nông thôn cải tạo lao động. Đi thôn của chúng ta cũng không tệ, thôn Tống nhỏ ở trấn Hồng Nhai, không phải thôn Tống lớn, là thôn Tống nhỏ."