Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Y Thống Giang Sơn

Chương 148: Đều do mê dược gây tai họa (hạ)

Chương 148: Đều do mê dược gây tai họa (hạ)


Đau đớn có thể thức tỉnh ý chí chiến đấu của một người, đồng thời có thể làm cho một người nam nhân quên đi ý nghĩ thương hương tiếc ngọc, trong nháy mắt biến thành một kẻ bẻ hoa ác độc ý chí sắt đá, Hồ Tiểu Thiên giơ chân lên hung hăng đá vào bụng Nhạc Dao, Nhạc Dao ngọc mềm hoa nhu, bị hắn đá bay ra ngoài.

Sau đó Hồ Tiểu Thiên giơ tay phải lên, bắt lấy ngực trái của Mộ Dung Phi Yên, hung hăng bóp lên bóp xuống, trong lòng thầm kêu, không phải là ta xuống tay tà ác, mà là các cô hạ miệng quá độc ác, ta đây gọi là phòng vệ chính đáng, nếu nể bạn hữu mà không ra tay, chỉ sợ mạng cũng bị mất.
Mộ Dung Phi Yên bị hắn làm đau đến triệt nội tâm, không ngờ trong nháy mắt tỉnh táo một ít, nhìn thấy tay Hồ Tiểu Thiên vẫn đang để trên ngực mình, quả nhiên là vừa xấu hổ vừa vội, giơ đôi bàn tay trắng như phấn đập xuống mũi Hồ Tiểu Thiên.

Trong cơn giận, một quyền này tự nhiên không mang theo một chút tình cảm nào.
Hồ Tiểu Thiên bị một quyền này đánh cho ngửa đầu, cái ót đập bụp một tiếng trên mặt đất, hắn đầu óc choáng váng nhưng may mắn vẫn không bất tỉnh, chỉ là đau đến suýt nữa bất tỉnh thôi, cái mũi chảy đầy máu, loại tình huống này cũng thể hiện đầy đủ bản lĩnh điềm tĩnh gặp nguy không loạn của Hồ Tiểu Thiên.

Không hôn mê cũng phải giả bộ hôn mê, loại thời điểm này, cũng chỉ có thể giả bộ bất tỉnh mới có thể lừa dối qua cửa.
Vừa rồi Hồ Tiểu Thiên xuống tay cũng quá đen tối ác độc, nắn bóp mạnh làm ngực trái của Mộ Dung Phi Yên hết sức đau đớn, hiện tại vẫn không hết đau, nàng vốn thẹn quá hóa giận, hận không thể một đao chém chết kẻ tiện nhân khinh bạc mình, nhưng nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên nằm thẳng tắp trên mặt đất, mặt và cổ đầy máu tươi, lập tức liền cảm thấy sợ hãi, nàng đột nhiên lại nảy sinh ý nghĩ mê muội, vội vàng sợ hãi giãy dụa đứng dậy, lảo đảo đi đến trước cửa.

Đẩy cửa phòng ra đi ra bên ngoài, mưa đêm từ trên trời trút xuống, rất nhanh đã xối ướt quần áo của Mộ Dung Phi Yên, nàng che khuôn mặt xinh đẹp, trong lòng chưa từng hoang mang và rối loạn như vậy, từ đầu óc đến chân tay của nàng đều cảm thấy bải hoải, thậm chí không biết trên mặt mình là nước mưa hay nước mắt.
Một tiếng sấm sét xé rách màn đêm, mở ra một khe nứt trong nội tâm đang lâm vào hỗn độn của Mộ Dung Phi Yên, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp bị ánh sáng chiếu rọi không nhắm ngước lại mở thật lớn.

Nàng lẩm bẩm nói:
- Tiểu Thiên...
Sau đó đột nhiên xoay người chạy vào trong phòng.
Hồ Tiểu Thiên vẫn đang ngã chỏng vó trên mặt đất, hắn đã hồi phục ý thức, tiếng sấm bất thình lình liên tiếp vừa rồi làm hắn sợ hãi run run một chút, may mà cảnh này không bị Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy, máu mũi đã ngừng, tuy nhiên mặt và cổ vẫn đầy máu, làm cho người ta sợ hãi.
Mộ Dung Phi Yên quay lại trong phòng nhìn thấy tình trạng thê thảm của Hồ Tiểu Thiên.

Nhớ lại trong đầu từng màn đã phát sinh vừa rồi, nàng biết rằng bản thân vừa rồi hít phải khói độc của kẻ hái hoa tặc kia, cho nên thần trí mơ hồ đánh mất ý chí, về phần đã làm cái gì nàng căn bản cũng không nhớ được.
Cúi xuống nhìn Hồ Tiểu Thiên, mặt đầy máu tươi là do mình vừa rồi ban cho, lại nhìn toàn thân hắn gần như bị lột sạch sẽ, một tay vẫn đang cầm chặt chiếc quần lót, nhắc tới thì hắn chỉ còn lại mỗi món đồ đó che thân thể.

Nhìn thấy bộ dáng trần truồng của Hồ Tiểu Thiên, khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Phi Yên không khỏi đỏ lên, tim đập nhanh, dường như có một cây lông chim đang trêu trọc ở đáy lòng nàng.

Một cảm giác kỳ quái xông lên đầu, Mộ Dung Phi Yên lập tức ý thức được không ổn, khẩn trương hít sâu một hơi, nhắm mắt điều tức, xem ra dược hỏa trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bị thanh trừ, nàng lặng lẽ nhắc nhở mình phải điềm tĩnh, tin tưởng bản thân có thể khống chế tốt mới mở mắt ra, nhìn thấy trên ngực trái Hồ Tiểu Thiên có một dấu răng, làn da cũng bị cắn rách, miệng vết thương chảy khá nhiều máu.
Mộ Dung Phi Yên dù sao cũng xuất thân là bộ khoái, nhìn dấu vết trước mắt nàng rất nhanh đã suy đoán được chuyện gì vừa xảy ra, bộ dáng hiện tại của Hồ Tiểu Thiên hẳn là do nàng và Nhạc Dao ban tặng, hai nàng đều bị mê dược mê hoặc, mất đi lý trí, xé rách y phục của Hồ Tiểu Thiên, còn cắn Hồ Tiểu Thiên.

Mộ Dung Phi Yên xấu hổ đến không dám nghĩ đến, lại nhìn dấu răng trên ngực của Hồ Tiểu Thiên, cái này hẳn là do mình, trời ạ! Tại sao mình lại cắn ở đây, tại sao lại hạ miệng ác như vây?
Nhìn xuống chút nữa, lại nhìn thấy trên quần lót của Hồ Tiểu Thiên cũng có dấu răng, khuôn mặt của Mộ Dung Phi Yên đỏ đến cổ, không dám nghĩ nữa, cũng không muốn nghĩ, xong rồi! Nếu vết này là do ta cắn, ta dù có chết cũng không rửa được trong sạch của mình, ông trời a! Vì sao ngươi lại trêu cợt ta? Lại có một tiếng sấm đùng đùng, Mộ Dung Phi Yên bị tiếng sấm đánh thức, nàng thăm dò hơi thở của Hồ Tiểu Thiên, lại sờ sờ mạch của hắn, hô hấp và nhịp tim của Hồ Tiểu Thiên đều đặn, chắc có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng, đoán chừng là do vừa rồi mình ra tay quá nặng, một quyền đánh cho hắn bất tỉnh.
Hồ Tiểu Thiên không hôn mê, tỉnh lâu rồi, nhưng lúc này không dám mở mắt, rất lúng túng, rất mất mặt, tốt xấu gì mình cũng là Đại lão gia, bị hai nữ nhân lột sạch thành như này, trên người còn bị cắn vết xanh vết tím, tiếp đó trên mặt còn bị thương, phía dưới bị Nhạc Dao cắn không nhẹ, đến bây giờ vẫn đau rát, lại không dám kiểm tra thương thế, tuy nhiên hắn cảm giác hẳn không có chuyện gì lớn.

Nếu nói ra chuyện bi thảm này, nói cho ai cũng không tin!
Mộ Dung Phi Yên xác thực Hồ Tiểu Thiên còn sống, xoay người đi đến bên người Nhạc Dao, nàng thuận tay nâng chậu nước trong phòng lên, hắt lên trên người Nhạc Dao, phương thức đánh thức này ít nhiều có chút thô bạo, tuy nhiên quả thật có hiệu quả, Nhạc Dao bị nước lạnh đánh thức, mở hai mắt ra, hít một hơi dài ngồi dậy.

Vừa rồi nàng bị Hồ Tiểu Thiên đạp một cước không nhẹ, ôm bụng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt nói:
- Làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra...A!
Nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên mặt đầy máu tươi nằm trên mặt đất, nàng sợ tới mức hét ầm lên, Mộ Dung Phi Yên không đoán được cô ta lớn tiếng như vậy, khẩn trương giơ tay che miệng của cô ta lại, cả giận nói:
- La cái gì? Có phải cô muốn tất cả mọi người đều biết nơi bày xảy ra chuyện gì hay không?
Nhạc Dao bị nàng che miệng lại, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ sợ hãi.

Đợi khi nàng bình tĩnh lại, Mộ Dung Phi Yên mới buông tay, hạ thấp giọng nói:
- Vừa rồi có tên hái hoa tặc lẻn vào trong phòng của cô, dùng mê dược làm cô hôn mê, ý đồ bắt cô đi, không may bị chúng ta phát hiện đúng lúc, cứu cô từ tay tên hái hoa tặc.
Nhạc Dao muốn đứng dậy lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, chỉ có thể bò sát đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, nàng chẳng quan tâm ngượng ngùng, loạng choạng nắm lấy đầu vai trần của Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hồ công tử, Hồ công tử...
Hồ Tiểu Thiên nhắm nghiền hai mắt, đã giả bộ thì phải làm tới cùng, lúc này tỉnh lại chỉ làm cho mọi người đều xấu hổ.
Nhạc Dao nhìn về phía Mộ Dung Phi Yên, lệ quang gợn sóng nói:
- Hắn rốt cục bị làm sao vậy?
Mộ Dung Phi Yên ảm đạm thở dài nói:
- Vừa rồi ta mải đuổi theo tên hái hoa tặc, đem cô giao cho hắn chiếu cố, lúc ta tỉnh lại liền biến thành dạng này.
Hồ Tiểu Thiên nghe được rõ ràng, trong lòng thật sự là thán phục, nữ nhân đúng là nữ nhân, nói dối cũng không cần soạn bản nháp, mình vẫn cho rằng trong mắt Mộ Dung Phi Yên không chứa nổi hạt cát, là người bênh vực lẽ phải, nhưng ở thời khắc mấu chốt, cô nàng này cũng biết rõ...biết khi nào thì nên đặt mình ra ngoài.

Bởi vậy, mình bị lột sạch, bị cắn bị thương, lăng nhục tất cả đều rơi trên người Nhạc Dao, chỉ cần mình không nói, Nhạc Dao này nhất định là lưng đeo tiếng xấu rồi.
Nhạc Dao tin là thật, lại nhìn Hồ Tiểu Thiên bị cởi sạch chỉ còn lại có một chiếc quần lót, dấu răng trước ngực nhìn mà thấy ghê người, trong lúc nhất thời vừa xấu hổ vừa lo lắng, nước mắt rơi lã chã, nàng run giọng nói:
- Nhưng tại sao hắn lại ăn mặc thành như này...
Mộ Dung Phi Yên lại thở dài nói:
- Quần áo của hắn là bị lột ra...
Lời không thể nói tiếp nữa, trong nội tâm Mộ Dung Phi Yên hổ thẹn vô cùng, không phải ta âm hiểm, nhưng chuyện hôm nay thật sự là rất xấu hổ, ta cũng không thể nói y phục của hắn bị hai người chúng ta hợp lực cởi ra? Muốn nói thì dấu răng ở ngực là do ta cắn, những chỗ khác không liên quan tới ta, Nhạc Dao à Nhạc Dao, hôm nay ấm ức cho cô rồi.
Nhạc Dao xấu hổ không thể tả, quỳ gối ở trước mặt Hồ Tiểu Thiên, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho tốt, chỉ có thể lặng lẽ khóc.
Mộ Dung Phi Yên nhìn nàng khóc đến thương tâm, ngược lại có chút không đành lòng, nếu đem sự thật nói ra, có lẽ còn có người cùng nàng chia sẻ một chút, nếu không Nhạc Dao sẽ phải nhận áp lực tâm lý gấp bội, nhưng làm cho một cô gái chưa gả như mình thành khẩn nói ra toàn bộ, không bằng giết chết mình đi cho xong.
Nhạc Dao rốt cục thở dài, đứng dậy bưng chậu đồng đi lấy nước sạch, giúp Hồ Tiểu Thiên lau đi vết máu trên mặt, lúc này nàng đã trấn định lại, lau sạch vết máu trên mặt Hồ Tiểu Thiên, nhìn mũi hắn xưng phồng lên, trong lòng Nhạc Dao không khỏi nghi hoặc, lấy khí lực của mình, làm sao có thể chế phục một nam tử cao to lực lưỡng cơ chứ? Lại nhìn đến thân thể kiện mỹ của Hồ Tiểu Thiên, trái tim Nhạc Dao không khổi bối rối, nàng ý thức được khí lực kiện mỹ của Hồ Tiểu Thiên có một sức hấp dẫn mãnh liệt đối với mình.
Mộ Dung Phi Yên bỗng nhiên nói:
- Có người đến!
Nhạc Dao hơi ngẩn ra, nàng cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh gì, Mộ Dung Phi Yên chỉ chỉ Hồ Tiểu Thiên trên mặt đất nói:
- Đem hắn giấu đi!
Lúc này bên ngoài mơ hồ nghe thấy có người hô hoán, Nhạc Dao lập tức kích động:
- Giấu vào nơi nào?
Mộ Dung Phi Yên nhìn tới nhìn lui, chỉ lên trên giường của cô ta, thấp giọng nói:
- Đem hắn giấu ở trong chăn!
Lúc này bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa, Nhạc Dao chẳng nghĩ ngợi nhiều, cùng Mộ Dung Phi Yên dựng Hồ Tiểu Thiên lên, đưa hắn nhét vào chăn, Mộ Dung Phi Yên nói:
- Ta đi mở cửa, cô nằm vào đi, ta sẽ nói cô bị bệnh, Hồ đại nhân phái ta qua chăm sóc cô.
- Cái gì?
- Mau làm theo ta nói!
Mộ Dung Phi Yên nhanh chóng thu dọn mặt đất sạch sẽ, đi ra mở cửa.
Nhạc Dao nhìn thấy trước giường còn có một cái áo rách rưới, cũng là áo lót cổ tròn của Hồ Tiểu Thiên, khẩn trương nhặt lên nhét vào dưới giường, vốn định trốn trên giường, nhưng vừa sờ lên người, quần áo hoàn toàn ướt đẫm, không kịp thay quần áo rồi, chỉ có thể mặc quần áo ướt sũng chui vào trong chăn đệm.
Bên ngoài tiếng đập cửa thình thịch vang lên, Mộ Dung Phi Yên đi ra tiền viện mở cửa, lúc này tuy rằng mưa vẫn còn rơi, nhưng đã không còn lớn, ngoài cửa viện là Vạn phu nhân mang theo một nha hoàn, bốn gã gia đinh đi đến, Vạn phu nhân không nghĩ đến người mở cửa là Mộ Dung Phi Yên, vẻ mặt có chút kinh ngạc, sợ hãi nói:
- Tại sao cô lại ở chỗ này?


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch