Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Y Thống Giang Sơn

Chương 295: Tâm tư phiền muộn (Hạ)

Chương 295: Tâm tư phiền muộn (Hạ)


Long Hi Nguyệt đột nhiên thở dài, nói: - Kể cả đi cùng huynh người chạy khắp núi đến chân trời góc biển cũng dễ sống hơn nơi không bao giờ được nhìn thấy mặt trời này.
Hồ Tiểu Thiên kinh ngạc trong lòng, hắn còn tưởng rằng Long Hi Nguyệt đã nhìn thấy mình, nhưng hắn thay đổi suy nghĩ, căn bản không có khả năng ấy.

“Mình bò ở trên thành giếng đen ngòm như con thằn lằn vậy, thị lực của Long Hi Nguyệt tốt đến mấy cũng không thể nhìn thấy mình được”.
Long Hi Nguyệt ngồi trên thành giếng, hái một nhành hoa cúc, vò nát ra rồi rắc từng nắm xuống giếng.

Hồ Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn bóng giai nhân dưới ánh trăng đến mức say mê nhưng thật không ngờ một nắm hoa cúc rơi xuống mũi hắn, mũi ngứa ngáy vô cùng, trong nhất thời không thể kìm nổi, hắn hắt xì một cái.

Tiếng hắt xì này quả là kinh thiên động địa, bởi vì trong đêm tối, Hô Tiêu Thiên lại ở trong giêng, giêng lại khuếch đại âm thanh lên.
Long Hi Nguyệt căn bản không ngờ trong giếng có người, sợ đến mức mặt biến sắc, toàn thân run rẩy.

Nàng vốn muốn xoay người bỏ chạy nhưng vội quá đến mức trượt chân rồi bị ngã nhào xuống giếng.

Hỗ Tiểu Thiên nhanh mắt nhanh tay, giơ tay phải ra ôm chặt lấy eo nàng, tay trái bám chắc vào thành giếng, dùng toàn sức lực mới tránh để cả mình và Long Hi Nguyệt rơi xuống giếng.
Long Hi Nguyệt hét lên một tiếng chói tai, vừa mở miệng thì nghe thấy giọng nói rất quen thuộc: - Chớ kêu lên! Là tôi đây!
Long Hi Nguyệt từ giọng nói mà đoán ra đó là Hồ Tiểu Thiên, trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhưng ngay lập tức tỉnh ngộ lại trong sự vui mừng đó, “Sao huynh ấyhắn lại xuất hiện ở đây”.

Mắt đẹp của nàng dần thích ứng được với bóng tối trong giếng, nhờ ánh trăng xuyên vào trong giếng nhận ra rõ ràng người trước mắt nàng đúng là Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên nghiêng tại lắng nghe, bên ngoài không có động tĩnh gì, xem ra tiếng kêu thất thanh ban nãy của Long Hi Nguyệt chắc không làm nhiều người chú ý đến.

Hắn hạ giọng nói: - Ta đỡ cô công chúa trèo lên!
Long Hi Nguyệt nhỏ giọng nói: - Sao huynh người lại ở đây?
- Việc này nói ra rất dài, nàng công chúa cứ lên trước rồi nói!
Hồ Tiểu Thiên để Long Hi Nguyệt theo thân người mình mà trèo lên.

Long Hi Nguyệt cố gắng trèo lên, dọc theo lưng Hồ Tiểu Thiên bò đến đầu vai hắn, hai chân dẫm lên đầu hắn, hai tay bám vào miệng giếng.

Hồ Tiểu Thiên chậm rãi bò lên trên, nâng nàng ta lên một chút.

Cuối cùng Long Hi Nguyệt cũng từ trong giếng trèo lên thành công, qua một phen nỗ lực, đầu tóc rối bù, gương mặt đẹp ửng đỏ.

Lúc này ở phía xa có bóng người vội vàng bước lại, đó là Tử Quyêncung nữ hầu hạ bên cạnh nàng.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch