Được rồi, đừng đùa giỡn, không có ý trách cậu, ngồi xuống đi: "Tô Kiệt bất đắc dĩ, giơ tay lên kéo cánh tay Vân Tinh Dao một cái, cái này không phải cho nữ sinh người ta xuống thang một bậc sao?
Quả nhiên, Vân Tinh Dao ngồi xuống, không đề cập tới đổi chỗ ngồi, nhưng, cái miệng nhỏ nhắn vẫn hơi vểnh lên, bộ dáng kia chính là đang nói, ngươi nhất định phải dỗ ta, nếu không, không tha thứ cho ngươi:
"Được được được được, sợ cậu rồi, cậu muốn uống trà sữa, đều cho cậu này." Tô Kiệt đưa một phần ba trà sữa còn lại cho Vân Tinh Dao, dường như là sợ Vân Tinh Dao không muốn uống, trực tiếp cắm ống hút lên đôi môi đỏ mọng của cô:
Lần này, Vân Tinh Dao nước mắt triệt để chảy ra: "Tên khốn!!! tôi uống trước, cậu lại dùng chung cái ống hút giống như cậu đang hôn tôi! cái này còn chưa tính, hiện tại, cậu lại đem ống hút đặt ở bên miệng tôi, ta uống qua ngươi uống lại, ngươi uống qua ta uống lại? hôn hai lần?! Tên cặn bã nhà cậu, tôi nhất định sẽ nói với cái bình giấm chua nhà cậu!"
Vừa khóc, tựa hồ vẫn bị trà sữa hấp dẫn, theo bản năng há miệng, uống trà sữa, còn hút rất mạnh:
Bộ dáng kia, Tô Kiệt cũng sửng sốt, đừng nói, còn rất đáng yêu:
Nhìn cái gì? Chưa từng thấy mỹ nữ khóc sao? Có khăn giấy không? "Vân Tinh Dao cảm nhận được ánh mắt có chút sửng sốt của Tô Kiệt, trừng mắt nhìn Tô Kiệt, cực kỳ xấu hổ:
Tôi cũng không có a!
Cậu lại đây...... "Vân Tinh Dao hừ một tiếng:
Có ý gì? "Tô Kiệt không hiểu:
Vân Tinh Dao lại gần, sau đó cầm lấy ống tay áo Tô Kiệt lau nước mắt:
Cậu dùng ống tay áo của mình không phải tốt rồi sao?
Tôi là người bị cậu chọc khóc! "Vân Tinh Dao cắn cắn hàm răng, lau nước mắt xong, sau đó, hàm răng trắng bạc trực tiếp cắn cánh tay Tô Kiệt:
"Đậu má, cậu cầm tinh chó sao?" Tô Kiệt kinh hãi, theo bản năng hất ra, cũng không phải đau nhiều, chính là hoàn toàn không nghĩ tới:
Hừ, ai bảo cậu khi dễ tôi? "Vân Tinh Dao cao hứng, trong đôi mắt đẹp mang theo chút đắc ý, khóe miệng cũng hơi cong lên:" Cắn chết cậu:
"Chị cả, em phục chị rồi, trà sữa là của em, chị uống trộm trà sữa của em, sau đó, biến thành em khi dễ chị, đến bây giờ em cũng không hiểu nơi nào khi dễ chị nữa." Tô Kiệt sờ sờ đầu, buồn bực:
Chính là khi dễ tôi, còn nữa, đừng gọi ta là chị, chắc chắn là cậu lớn hơn tuổi tôi:
Đúng lúc này, châu chấu bên cạnh đụng Tô Kiệt, nhỏ giọng nói: "Tô Kiệt, cậu và Vân Tinh Dao có thể đừng cho chúng tôi ăn cẩu lương nữa được không, tôi ăn no cẩu lương rồi, không thể hận chạy đến Đại học sư phạm Vân Châu tìm Mộng Huyên nhà tôi đây:
Tô Kiệt không nói gì, ngừng đùa giỡn với Vân Tinh Dao:
Cùng lúc đó:
Cổng trường đại học Vân Châu:
Một chiếc Hummer dừng lại:
Ba người bước xuống từ chiếc Hummer:
Trong ba người, người cầm đầu đeo kính râm, tuổi cũng không lớn lắm, khoảng 20 tuổi, quần áo thoải mái rộng thùng thình, trong miệng ngậm một điếu thuốc, không hút, đơn thuần ngậm:
Tướng mạo hắn coi như anh tuấn, nhưng, màu da thoáng hơi đen, giữa mặt mày có một vết thương, cũng may vết thương không tính rõ ràng, không quá ảnh hưởng dung mạo:
Hắn là Triệu Càn!
Bên cạnh Triệu Càn còn có hai người, một người lùn, một người đầu trọc:
Cả hai đều không quá 30 tuổi:
Dung mạo vóc dáng thấp bé tương đối đôn hậu, trông có vẻ vô hại:
Mà tên đầu trọc thì là vừa vặn ngược lại, sắc mặt lạnh như băng bình tĩnh, tựa như người máy, trên người nồng đậm sát khí:
"Trịnh Hành, anh học một chút Ngụy Nguyên, chúng ta hiện tại cũng không phải là ở Châu Phi đại lục làm lính đánh thuê, chúng ta là trở về
nước, thậm chí, nơi này vẫn là trường học, anh mặt lạnh, dọa người hoảng, phải học cười." Triệu Càn quét mắt nhìn đầu trọc, quát lớn một câu: "Đợi lát nữa nhìn thấy Mộng Điệp, bộ dáng này của các anh, sẽ dọa đến Mộng Điệp đấy."
Trịnh Càn, tôi...... Tôi cố rồi: "Trịnh Hành sờ sờ đầu trọc của mình, cười khổ nói, chỉ là, nụ cười rõ ràng là cưỡng ép cười, rất quái dị:
"Thôi tém tém một chút đi, chúng ta vào trường học." Triệu Càn mang theo Trịnh Hành cùng Ngụy Nguyên hai người, đi về phía cổng trường đại học Vân Châu, sau khi đăng ký danh tính, ba người đi vào sân trường:
Triệu Càn cảm thán nói, rất nhanh, ánh mắt liền rơi vào sân bóng rổ ở xa xa : "Trước kia, khi lên lớp 10, tôi rất thích chơi bóng rổ đấy!"
"Triệu Càn, chúng ta mau đi tìm Mộng Điệp đi." Ngụy Nguyên mập mạp có chút sốt ruột: "Hai ngày nay, Triệu Càn nói Mộng Điệp xinh đẹp, tôi tò mò muốn chết!"
"Mộng Điệp đích thật là khuynh quốc khuynh thành, từ ba bốn năm trước, Mộng Điệp đại khái chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, khi đó đã cực kỳ xinh đẹp, được công nhận là hoa khôi của trường cấp 3: Lúc ấy, Triệu Càn lá gan cũng nhỏ, không dám giáp mặt thổ lộ, liền viết thư tình, đáng tiếc, Mộng Điệp còn không thèm đọc, giao thư tình giao cho chủ nhiệm lớp, tôi bị chủ nhiệm mắng cho một trận te tua." Trong ánh mắt Triệu Càn tràn ngập hồi ức:
Tiếp theo:
Triệu Càn tùy tiện hỏi một học sinh trên đường, đã biết giảng đường của khoa lịch sử là tòa nhà nào:
Hắn dẫn Ngụy Nguyên và Trịnh Hành đi tìm Chử Mộng Điệp: