"Ầm ầm!" Theo nắm đấm Sơn Nham Cự Nhân lần lượt hạ xuống, vang lên âm thanh chấn động không ngừng, khắp nơi trên sân đấu xuất hiện các vết rạn như mạng nhện, lúc nha lúc nhích. Nhưng phàm là nơi Sơn Nham Cự Nhân đi qua, sẽ xuất hiện hố sâu to lớn vài thước, thấy rõ lực lượng to lớn của Sơn Nham Cự Nhân. Lý Thanh cùng hai con Sơn Nham Cự Nhân so sánh, hắn như một con sâu kiến nhỏ yếu, sắc mặt hắn bấy giờ hoàn toàn thay đổi dùng hết tất cả sức lực không ngừng lao nhanh thoát ra. Trong quá trình chạy thoát, Lý Thanh từng thi triển Long kỹ để công kích nhưng khi Long kỹ rơi vào trên thân hai con Sơn Nham Cự Nhân, chỉ đánh ra một chút tro bụi căn bản cũng không có tạo ra một chút xíu tổn thương nào cho Sơn Nham Cự Nhân. "Nó cũng mạnh quá rồi đó?" "Tô Hàn cũng chỉ là Long Mạch cảnh mà thôi, làm sao có thể có Long kỹ mạnh như vậy?" "Ngươi không nghe hắn nói sao? Đây không phải Long kỹ, mà là ma pháp." Tất cả mọi người xem đến ngây người, Lý Thanh chính là trưởng lão ngoại môn Hàn Vân tông. Về sau khi bọn hắn gia nhập Hàn Vân tông, trong ngày thường gặp cũng phải cung kính xưng hô một tiếng “"Lý trưởng lão”. Nhưng vị Lý trưởng lão cao cao tại thượng vào lúc này giống như một con chó rơi xuống nước, Tô Hàn triệu hoán ra hai con Sơn Nham Cự Nhân không ngừng oanh kích về phía Lý trưởng lão, hơi không cẩn thận sẽ chết rất thảm. "Có lời đồn Tô Hàn từng đánh chết người có thực lực Long Huyết cảnh trung kỳ, ta trước đó còn không tin, hiện tại đã tin lời đồn đó có thật." Có người thấp giọng nói. "Đại trưởng lão, cứu ta!" Lý Thanh từ đằng xa truyền đến âm thanh gào thét tuyệt vọng, Long khí của hắn cơ hồ đã hao gần hết, trái lại hai cái con Sơn Nham Cự Nhân kia lại không có ý muốn dừng lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ bị hai cái quái thú kia của Tô Hàn mài mòn sức lực đến chết. Bình Ngọc Tử làm thủ tịch Đại trưởng lão Hàn Vân tông tự nhiên không có khả năng nhìn Lý Thanh bị hai con súc sinh này đánh chết. "Tô Hàn, mau dừng tay!" Vừa dứt lời thân ảnh Bình Ngọc Tử vọt tới. Tô Hàn bỗng nhiên quay đầu, chỉ vào Bình Ngọc Tử quát: " Ngươi tốt nhất nên ngậm miệng lại, việc này không liên quan gì tới ngươi, chớ có xen vào việc của người khác!" Bình Ngọc Tử khẽ giật mình, chợt dâng lên lửa giận. "Lão phu chính là thủ tịch Đại trưởng lão nội môn Hàn Vân tông, ngươi không đem Lý Thanh để vào mắt thì cũng thôi đi, còn dám quát lớn như thế với lão phu?" Tô Hàn mặc dù có thể giết chết đối thủ có thực lực Long Huyết cảnh trung kỳ, đem Lý Thanh đánh cho bỏ chạy vòng khắp sân đấu, nhưng dù sao tu vi của hắn chỉ ở mức Long Mạch cảnh thôi, Bình Ngọc Tử thế nhưng tu vi đã đạt đến Long Linh cảnh, như thế nào e ngại Tô Hàn? "Ngươi nếu không dừng tay, cũng đừng trách lão phu vô tình!" Bình Ngọc Tử hừ lạnh. " Ngươi sao?" Tô Hàn bình tĩnh cười một tiếng, trong lúc bàn tay huy động, mặt đất kia bỗng nhiên sụp đổ, ngưng tụ ra thêm hai con Sơn Nham Cự Nhân to lớn. "Trước tiên ngươi hãy đem hai con Sơn Nham Cự Nhân này giải quyết rồi tới nói với ta.!" "Cút!" Nhìn một quyền của hai con Sơn Nham Cự Nhân oanh đến, Bình Ngọc Tử toàn thân tung ra một quyền đem tu vi Long Linh cảnh hoàn toàn xuất vào một quyền này. Hắn cũng muốn nhìn một chút, Sơn Nham Cự Nhân này đến cùng thực lực như thế nào. "Ầm ầm!" Ngay khi hai bên công kích tới, Bình Ngọc Tử liên tiếp tung ra hai quyền, hai con Sơn Nham Cự Nhân trúng hai kích,toàn thân chấn động, lảo đảo lùi lại mấy bước. Trái lại Bình Ngọc Tử, khuôn mặt cũng có chút ửng hồng, nguyên bản hắn vội vàng xông tới lúc này lại lùi về sau mấy bước. "Cái gì? !" Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người sợ ngây người! Thấy Bình Ngọc Tử ra tay, bọn hắn có chút chờ mong, dù sao Bình Ngọc Tử là thủ tịch Đại trưởng lão nội môn Hàn Vân tông, tu vi Long Linh cảnh hậu kỳ! Bọn hắn chờ mong Bình Ngọc Tử có thể một quyền đem Sơn Nham Cự Nhân kia đánh thành phấn vụn, nhưng một màn trước mắt, làm cho bọn họ lâm vào khiếp sợ. Một gia hỏa Long Mạch cảnh, lại có thể cùng Long Linh cảnh hậu kỳ chiến đấu ngang nhau? Bạch Vũ cùng đám người Tiêu Vũ Tuệ đều như hút khí lạnh vào miệng, con ngươi hung hăng co rút lại. "Vũ Tuệ, muội phu này của ngươi. . . Có chút đáng sợ a!" Bạch Vũ trầm giọng nói ra. Tiêu Vũ Tuệ không có mở miệng, nàng giờ phút này đã hoàn toàn không biết dùng lời nào để diễn tả kinh hãi trong lòng. Long Mạch cảnh, vượt cấp đánh giết Long Huyết cảnh, chuyện này đã đủ làm người khiếp sợ, bất quá còn có thể tiếp nhận. Nhưng liên tiếp vượt hai cấp, cùng Long Linh cảnh hậu kỳ đánh ngang nhau, thế này là cái ý tứ gì ? Có phải là người nữa không vậy ? Tô Hàn đích thật là yêu nghiệt! ! ! "Ta cho ngươi thêm một cơ hội." Tô Hàn thanh âm truyền ra, hướng Lý Thanh nói: "Mạng của ngươi, hoặc một ngàn vạn kim tệ, ngươi chỉ được chọn một." "Ta không muốn chết, nhưng ta thật sự không có nhiều tiền như vậy a!" Lý Thanh gấp đến muốn khóc, hắn ở trong chạy trốn, đằng sau từng cái nắm đấm to lớn không ngừng hạ xuống, sai lầm một chút, hắn sẽ bị bắt lại đánh thành thịt nát. Trước kia hắn còn chờ mong Bình Ngọc Tử ra tay, sẽ ngăn cản Tô Hàn, lại không nghĩ rằng, Tô Hàn vậy mà lại triệu hoán ra thêm hai cái cự nhân, dễ dàng đem Bình Ngọc Tử ngăn cản lại. Giờ phút này, ai có thể cứu được hắn? Mà những người thi đấu kia, đều bất đắc dĩ nhìn Lý Thanh tuyệt vọng, trầm mặc lại. Đường đường trưởng lão Hàn Vân tông, bị dồn ép đến như này, ngoại trừ Tô Hàn có thể làm được, chỉ sợ không có người nào dám làm thế. "Không có kim tệ vậy chỉ có lấy mạng của ngươi tới gán nợ." Tô Hàn cười nhạt một tiếng, bàn tay huy động, hai cái Sơn Nham Cự Nhân tốc độ lần nữa tăng nhanh hơn một chút. Trước đó không có tăng tốc độ, Lý Thanh cũng sắp bị đuổi kịp, lúc này tăng thêm tốc độ, Lý Thanh căn bản là tránh không kịp! Trên thực tế, dùng thực lực của Tô Hàn, muốn giết Lý Thanh chỉ là một cái lật tay, bất quá trước đó muốn trêu đùa hắn một chút mà thôi, càng muốn cho người xung quanh đều kinh sợ! "Tô Hàn, coi như ta thiếu ngươi một ngàn vạn kim tệ được không? !" Lý Thanh triệt để tuyệt vọng, hét lớn: "Chỉ cần ta có tiền, nhất định trả lại cho ngươi trước tiên!" " Có khả năng ký sổ, nhưng ngươi thì không được." Tô Hàn lắc đầu. "Oanh!" Sơn Nham Cự Nhân mang theo quyền uy áp kinh người, từ đỉnh đầu Lý Thanh hạ xuống. Đồng tử Lý Thanh co rút lại, sắc mặt tái nhợt, trong lòng một cỗ cảm giác không cách nào địch nổi đang từ từ nổi dậy. "Xoạt!" Ngay lúc này, bên cạnh Lý Thanh bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Một kẻ toàn thân áo xanh, ước chừng năm sáu mươi tuổi, hắn đấm ra một quyền, trực tiếp cùng Sơn Nham Cự Nhân đối chiêu. "Oanh! !" Lực trùng kích kinh người theo cả hai nắm đấm truyền ra, mảng lớn tro bụi nổi lên, thân ảnh Lý Thanh trực tiếp bị văng ra ngoài. "Răng rắc!" Cũng vào lúc này, tiếng vang lanh lảnh truyền đến, chỉ thấy Sơn Nham Cự Nhân kia theo vị trí nắm đấm bắt đầu từng vết nứt xuất hiện, sau cùng oanh một tiếng, nổ thành khối vụn. "Hử?" Tô Hàn nhướng mày, nhìn về phía trung niên nam tử kia: "Long Đan cảnh?" Sơn Nham Cự Nhân là hắn triệu hoán đi ra, hắn tự nhiên hiểu rõ thực lực như thế nào, có thể một quyền đánh nổ nát, chỉ có Long Đan cảnh. "Sư tôn!" Lý Thanh rốt cục cũng phản ứng lại, thấy Sơn Nham Cự Nhân kia bị đánh vỡ, liền mừng rỡ. "Gặp qua phó Tông chủ!" Tiêu Vũ Tuệ cùng đám người Bạch Vũ nhìn thấy nam tử trung niên này, vội vàng hành lễ. Thấy bọn họ như thế, những người thi đấu kia đứng ở một bên ngẩn người đều tỉnh táo lại, cũng hành lễ theo. Chỉ có Bình Ngọc Tử còn đang cùng Sơn Nham Cự Nhân giao chiến, và Tô Hàn đang chắp hai tay sau lưng thẳng tấp không có hành lễ.