Tiêu Trần về đến nhà, phát hiện Tiêu Vũ Phỉ cũng vừa về tới.
Tính toán thời gian, thì nàng cũng không ở lại Hạ gia lâu.
Tiêu Vũ Phỉ nhìn Tiêu Trần nói:
-Chắc là ngươi đang đắc ý lắm rồi?
Tiêu Trần không hiểu, liền hỏi lại:
-Đắc ý cái gì?
-Không lâu sau khi ngươi đi, Thi Vận liền tới tìm ngươi, biết ngươi rời đi, thì nàng lộ ra thương tâm.
-Không cần làm quá vậy chứ, một khúc nhạc mà thôi, không đến mức để cho ánh mắt thanh cao của nàng hạ xuống chứ.
Tiêu Trần rất rõ ràng, Hạ Thi Vận chỉ vì ấn tượng với khúc nhạc đó thôi, đâu phải vì vậy mà lập tức thích hắn.
-Vậy thì khó nói, nữ nhân chính là động vật cảm tính, một giây yêu luôn cũng không phải sự tình hiếm gặp, với lại ngươi để cho Thi Vận có hảo cảm, chứng minh ngươi chỉ cần có cố gắng hơn nữa, là có thể theo đuổi được nàng.
Tiêu Vũ Phỉ không hiểu Tiêu Trần đang nghĩ gì, cơ hội tốt như vậy, lại không biết nắm lấy.
Tiêu Trần cắt đứt tiếng nói của nàng:
-Về nhà rồi thì không cần bàn chuyện này nữa, ngươi tiếp tục nói, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa.
Tiêu Vũ Phỉ nghe vậy, có chút ủy khuất nối:
-Đây là cái thái độ gì, ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi đối với Thi Vận thì ân cần như vậy, chẳng lẽ không thể đối với ta tốt hơn một chút?
Tiêu Trần sờ mũi nói:
-Ngươi muốn cái gì, sinh nhật của ngươi ta sẽ tặng..
Tiêu Vũ Phỉ khẽ nói:
-Vậy ngươi tự nghĩ đi, nếu như ta cho ngươi biết, để ngươi mua cho ta, thì còn có ý nghĩ gì nữa?
-Ngươi thật là khó phục vụ đó!
Tiêu Trần đảo mắt tiến vào phòng của mình.
-Tức chết ta mất thôi!
Tiêu Vũ Phỉ cảm giác như mình phát điên mất.
Bất quá nghĩ lại, tính cách của Tiêu Trần cũng biến đổi rất nhiều tuy rằng bên ngoài vẫn không nói nhiều lắm, nhưng vẫn không còn hướng nội và quái gở như trước.
-Như vậy, cũng là tốt hơn trước nhiều rồi!
Tiêu Vũ Phỉ vui mừng khi Tiêu Trần thay đổi, sau này có thể bớt đi chút sức của nàng.
…
Sau khi Triệu Bưu nhận được tin tức, lập tức đến hiện trường, chứng kiến thi thể của Đỗ Cao Vũ, thiếu chút nữa đã ngất đi.
-Người nào… ai làm?
Khẩu vị của Đỗ Cao Vũ đúng là lớn, có đôi khi Triệu Bưu thấy hắn rất phiền.
Nhưng mà Triệu Bưu rất rõ ràng, Đỗ Cao Vũ chính là người bảm đảm quyền lợi của hắn ở Lan Ninh, mất đi Đỗ Cao Vũ, quyền lợi của hắn, lúc nào cũng có thể bị chiếm lấy.
So với việc đấy, thì ba thành lợi nhuận, nhỏ bé không đáng kể.
-Lão đại, sáng nay, người chúng phát hiện Đỗ tiên sinh chết tại đây, hung thủ đã sớm bỏ đi.
Một tên đại hán cường tráng mang theo thần sắc sợ hãi nói lên.
Thực lực của Đỗ Cao Vũ rất mạnh, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, dễ dàng lấy một địch trăm.
Theo góc độ chuyên nghiệp mà nói, trong đám cao thủ nội kình, Đỗ Cao Vũ cũng là một cao thủ.
Nhưng mà một tên cao thủ nội kình thành danh lâu như vậy, bây giờ lại phơi thây đầu đường, chết thê thảm như vậy, thật là làm người ta kinh sợ.
Sắc mặt Triệu Bưu âm trầm:
-Đỗ tiên sinh, có tu vi cao thâm khó lường, người ở Lan Ninh khó ai có thể dễ dàng đáng bại hắn, càng không có ai có thể giết hắn.
Qua một vài ngày nữa, sự kiện phân chia thế lực ngầm sẽ diễn ra, đến lúc đó, không có một tên cường giả nội kình, sẽ bị ba gia tộc còn lại bắt nạt, thậm chí bị đá ra khỏi các thế lực lớn.
Cho nên, Triệu Bưu rất gấp.
Lúc này, một tên nam tử khác can đảm nói ra:
-Lão đại, có phải là tên tiểu tử kia hay không…
-Tiêu Trần?
Đương nhiên Triệu Bưu cũng nghĩ tới tên thiếu niên kia.
Nhưng dù sao cũng còn quá nhỏ tuổi, theo lý thuyết mà nói, tu luyện ra nội kình, cũng không thể là đối thủ của Đỗ Cao Vũ, lại thêm việc giết người thần không biết quỷ không hay nữa?
-Có đúng là Tiêu Trần giết Đỗ tiên sinh hay không, tạm thời không thể kết luận, nhưng mà, cái chết của Đỗ tiên sinh, bây giờ ta chỉ có thể đem cơ hội đặt lên người Tiêu Trần, nhất định phải tìm mội cơ hội nói chuyện với hắn.
Nam tử kia lại nói:
-Nếu không, ta mời Tiêu Trần tới?
Triệu Bưu do dự một chút, nói:
-Tạm thời không cần, để ta suy nghĩ một chút!
Dù sao Tiêu Trần cũng có lai lịch không rõ, hắn và Tiêu Trần chưa quen thân nhau, đệ đệ Triệu Lang của hắn còn đắc tội Tiêu Trần.
Phải đối xử với Tiêu Trần như thế nào, cần suy nghĩ kỹ càng!
Bỗng nhiên, một tên thủ hạ hốt hoảng chạy đến, bẩm báo:
-Lão đại, Phùng Thiên, mang theo một nhóm đồ cổ chạy mất rồi
Sắc mặt Triệu Bưu biến đối, quát lên:
-Nói rõ ràng, có chuyện gì xảy ra?
-Là Nhân bảo các truyền tin tức tới, Phùng Thiên đoạt rất nhiều đồ cổ ở đó, mấy huynh đệ muốn ngăn cản hắn, đều bị hắn đả thương.
-Vô liêm sỉ, lập tức đem ta đến đó!
…
Sinh nhât của Hạ Thi Vận qua đi, Tiêu Trần tiếp tục đóng cửa tu luyện.
Chỉ là, hắn nhận đến một việc khó xử.
Thần Hồn Dưỡng Khí Thuật, lấy linh hồn cường đại là trụ cột, kích hoạt lực lượng thân thể, rèn luyện nội khí, nhưng khi tu vi đề thăng, hiệu quả sẽ yếu dần.
Với lại nó có chỗ thiếu hụt rất lướn, chính là tiêu hao linh hồn rất lớn.
Giống như mấy ngày gần đây, trong lúc tu luyện thỉnh thoẳng Tiêu Trần sẽ cảm giác mệt mỏi.
-Có thể là nên nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Một mực tu luyện ở cường độ cao, Tiêu Trần cũng không chịu được, tiếp tục luyện, có thể là dẫn đến phản tác dụng.
…
Hôm nay, Tiêu Trần còn bên trong nhà trọ, suy nghĩ muốn đi đâu để thả lỏng một chút, Tiêu Vũ Phỉ bỗng nhiên lái xe về, dứng dưới nhà gọi hắn.
Tiêu Trần đi xuống lầu, hỏi:
-Chuyện gì?
Tiêu Vũ Phỉ mở cửa xe ra nói:
-Lên xe, theo ta đi thì biết.
Tiêu Trần cũng không sợ Tiêu Vũ Phỉ sẽ ăn thịt hắn, ngược lại, bây giờ rảnh rỗi, có thể đi chơi.
Hai mươi phút đồng hồ sau, xe dừng ở một trường học.
Tiêu Trần xuống xe:
-Cấp 3 Lan Ninh, muốn…
-Thủ tục chuyển trường, ta đã giúp ngươi sắp xếp xong xuôi, ngươi trực tiếp đi học là được.
Tiêu Vũ Phỉ cười nói
Tiêu Trần đen mặt nói:
-Chuyện lớn như vậy, sao không thương lượng với ta?
Tiêu Vũ Phỉ bĩu môi:
-Không thương lượng với người sao, chẳng phải ngươi tới Lan Ninh là để đi học sao?
-Ta cảm giác đi học chính là lãng phí thời gian!
-Thôi đi, ngươi ở nhà cả ngày không thấy buồn bực sao?
Tiêu Vũ Phỉ nói:
-Cho ngươi đi học, không cần ngươi có nhiều thành tish tốt, chỉ cần ngươi có thể kết giao nhiều bằng hữu, học được cách giao tiếp là được.
Thành tích, hay bằng cấp, Tiêu Vũ Phỉ cũng không coi trọng cái đó, nếu sau này Tiêu Trần không tìm được việc làm, nàng cũng có thể nuôi được Tiêu Trần.
Nghe thấy suy luận quái dị của Tiêu Vũ Phỉ, ánh mắt Tiêu Trần đảo điên:
-Lẽ nào, bây giờ ta không biết cách xã giao?
-Thường ngày ta không có nhiều thời gian ở với ngươi, lại nói, cả đời ngươi không thể chỉ giao tiếp với ta?
Tiêu Vũ Phỉ nói tiếp:
-Được rồi, thủ tục đều đã xong, vào đi.
Tiêu Vũ Phỉ đã tưới cấp ba Lan Ninh không ít lần, đối với kiến trúc nơi này đều rất quen thuộc, liền đi tới lớp chủ nhiệm, cùng lớp với Hạ Thi Vận.
Trong lớp có một thầy giáo tiếng anh đang dạy họ.
-Hồ lão sư, làm phiền ngài một chút.
Chủ nhiệm lớp gõ cửa một cái, sau đó đi vào phòng, tuyên bố:
-Các bạn học, hôm nay lớp ta có một học sinh mới chuyển đến, xin mọi người hoan nghênh.
Tiếng vỗ tay truyền ra, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi, đều nhìn về phía bên ngoài phòng học.
Khi nhìn thấy Tiêu Trần, trong phòng học lập tức vang lên tiếng hét chói tai.
-Tiêu Trần!
** Nếu thấy truyện hay, mọi người đừng tiếc cho 1like và ủng hộ truyện nhé