Ngày thứ mười sau khi Tiểu Hỉ thành thân, Tam thẩm tìm A Hạnh, ấp úng nói cho nàng biết một tin. Thì ra ngày đó, Hà Quyên bị một ông chủ khách điếm nhìn trúng, cưới nàng làm vợ kế. Hà Quyên là một quả phụ, lại được người có tiền nhìn trúng, lấy về làm phu nhân, có cái gì không đáp ứng, mặc dù đối phương lớn tuổi một chút nhưng với Hà Quyên mà nói đã là nơi rất tốt, còn chê gì được?
A Hạnh nghe tin Tam thẩm, lòng buồn hẳn, phụ thân phản ứng chậm, xuất thủ càng chậm, tiếp tục như vậy, lúc nào mới có thể tìm được vợ a!
Tam thẩm an ủi A Hạnh nói: "A Hạnh, ngươi đừng vội. Tam thẩm sẽ tiếp tục lưu ý cho cha ngươi, cha ngươi bây giờ đánh xe làm ăn tốt như vậy, nhất định có thể tìm được vợ tốt!" A Hạnh ủ rũ gật đầu nói: "Không thể làm gì khác hơn là phiền Tam thẩm phí tâm lần nữa ."
A Hạnh ủ rũ không phải là không có nguyên nhân, bởi vì nàng nghe được Vân Đóa nói. Đã có người xin cưới Lưu đại nương, đối phương tuy là làm ăn buôn bán nhỏ nhưng mà ở quê có nhà có đất, điều kiện cũng xem là tốt, nghe Vân Đóa nói, Lưu đại nương đang nghiêm túc cân nhắc chuyện này.
Thật ra thì A Hạnh rất muốn Lưu đại nương gả cho phụ thân. Lưu đại nương là người tốt, tính cách vui vẻ thẳng thắn, quan trọng nhất là bà thích phụ thân, sau này nhất định cũng sẽ đối tốt với phụ thân. Nhưng không ngờ phụ thân như cây gỗ, đối với một mảnh thâm tình của người ta một ít phản ứng cũng không có, làm cho Lưu đại nương tâm tro ý lạnh, cũng làm cho A Hạnh nghi ngờ phụ thân không thích mẫu người như Lưu đại nương, cho nên mới suy nghĩ giới thiệu người khác biệt hoàn toàn. Nhưng bây giờ nhìn lại vấn đề cũng không ở trên người nữ nhân mà là trên người phụ thân. Phụ thân ở phương diện này phản ứng dường như đặc biệt chậm, giống như là thiếu mất vài sợi dây thần kinh.
Đến giờ ngay cả Lưu Quế Hoa thích phụ thân như vậy cũng muốn gả cho người khác, phụ thân của ta ơi, chẳng lẽ nửa đời sau của người cũng không lấy vợ sao? Trong lòng A Hạnh không nhịn được kêu rên.
Vì hạnh phúc phụ thân, A Hạnh quyết định ở giữa phụ thân và Lưu Quế Hoa tiếp tục cố gắng một lần nữa. Phụ thân chậm lụt, nhưng nếu như cho ông chút kích thích có thể khá hơn chút hay không?
Tối hôm đó, lúc ăn cơm tối, A Hạnh nói với phụ thân: "Cha ơi, Lưu đại nương có thể sẽ lập gia đình!"
"Là người nào?" Lý Nhuận Phúc thiếu chút nữa bị nghẹn một miếng cơm, ông trợn to mắt nhìn A Hạnh đối diện, mặt ngạc nhiên: "Là Vương tẩu sao?"
A Hạnh không nhịn được liếc phụ thân một cái, nói: "Cha à, người ta sớm đã không phải là Vương tẩu rồi, chồng trước kia của Lưu đại nương chết lâu như vậy, đến giờ cũng sắp gả cho người khác, có lẽ sau này người phải đổi giọng gọi nàng là Triệu tẩu!"
Lý Nhuận Phúc tiếp tục bày tỏ kinh ngạc: "Họ Triệu sao? Là ai ?"
"Là người bán bột nước ở đầu phố Đông, người chớ nhìn hắn làm ăn mua bán nhỏ nha. Người ta có đất ở quê, bất cứ lúc nào về quê làm ruộng cũng có cơm ăn!"
Vẻ mặt Lý Nhuận Phúc có chút sững sờ: "Vương tẩu kia. . . Không! Lưu Quế Hoa đáp ứng rồi sao?"
A Hạnh thấy vẻ mặt phụ thân, trong lòng chợt dâng lên một chút hy vọng: "Còn chưa, nhưng con cảm thấy Lưu đại nương sớm muộn cũng sẽ đáp ứng, có lẽ tháng này, có lẽ tháng sau. Lưu đại nương sẽ gả cho hắn cũng không chừng!" A Hạnh len lén chú ý nét mặt của phụ thân, nói tiếp: "Đến lúc đó, cũng không ai làm mì thịt bò hay đồ ăn, cũng không có bánh thiên tằng cho người ăn!"
Trên mặt Lý Nhuận Phúc có một chút âm tình bất định, ông dừng đôi đũa trong tay lại. Ngây ngô một hồi, lát sau mới nhẹ nhàng nói: "Lưu Quế Hoa có thể tái giá là chuyện tốt, ta nên vì nàng cao hứng mới đúng nhưng vì sao ta không cao hứng nổi vậy?"
A Hạnh nghe được những lời này của phụ thân, ánh mắt sáng lên, toàn thân hưng phấn, chẳng lẽ tiếp xúc với nhau lâu phụ thân đã thích Lưu đại nương nhưng bởi vì quá trì độn, cho nên mới không phát giác ra phần tình cảm này, bình thường cũng có thói quen được Lưu Quế Hoa đối tốt nhưng một khi ý thức được Lưu Quế Hoa phải gả cho người khác, cũng không thể đối tốt với ông nữa thì mới biết gấp gáp!
A Hạnh rèn sắt lúc còn nóng, liền vội vàng nói: "Cha! Có phải người thích Lưu đại nương đúng không?"
Bị con gái hỏi như thế, trên mặt Lý Nhuận Phúc có một chút luống cuống nói: "Nói kì quái cái gì đấy, nào có ai nói phụ thân mình như vậy?"
A Hạnh cũng không bị phụ thân hù, nói tiếp: "Cha, bây giờ trong nhà cũng chỉ có hai cha con chúng ta, nếu như con không quan tâm người, thì còn ai quan tâm? Hơn nữa con cũng lớn như vậy, có một số việc con có thể hiểu!"
A Hạnh đứng lên, dời băng ghế đến bên cạnh phụ thân, ngồi xuống bên cạnh ông, nhìn ông nói: "Nếu như người thật sự không muốn Lưu đại nương gả cho người khác, người nhất định phải giữ Lưu đại nương lại. Thật ra thì, Lưu đại nương vẫn luôn thích người, là do người không lạnh không nóng mới để cho Lưu đại nương thất vọng. Chỉ cần người nguyện ý lấy, Lưu đại nương nhất định sẽ ở lại bên cạnh người!"
Con gái nói thế làm cho Lý Nhuận Phúc có chút ngượng ngùng, hắn ho nhẹ một tiếng, ấp a ấp úng nói: "Lưu Quế Hoa. . . thích. . . ta?" Ông dùng tay chỉ mình, vẻ mặt theo A Hạnh nhìn thấy có chút ngốc ngếch.
A Hạnh hận không thể dùng sức lắc cho ông tỉnh, nàng đứng lên, nhìn phụ thân lớn tiếng nói: "Cha a, Lưu Quế Hoa vẫn đối tốt với người như vậy, người lại không biết sao?" A Hạnh thật muốn điên, toàn thiên hạ cũng có thể nhìn ra được chuyện này, ông lại không biết? Nàng vẫn cho là ông vì không thích kiểu nữ tử này mới không chấp nhận Lưu Quế Hoa, thì ra ông là không biết! A Hạnh cảm giác mình xắp muốn xỉu rồi.
A Hạnh rất khẳng định suy nghĩ của mình, nói với phụ thân: "Đúng vậy, Lưu Quế Hoa thích người, thích người đã lâu rồi! Bằng không tại sao phải đối tốt với người như vậy? Rồi cho là cha không thích mới muốn gả cho người khác, nếu như người không hy vọng Lưu đại nương gả cho người khác, người nhất định phải lấy Lưu đại nương!" A Hạnh bây giờ minh bạch, về phương diện tình cảm của phụ thân nhất định phải trực tiếp. Là hoàn toàn trực tiếp, không thể có một chút xíu dè dặt, nếu không kết quả sẽ rất bi đát!
Nghe đến đó, vẻ mặt của Lý Nhuận Phúc chợt ngẩn ra, nhẹ giọng nói: "Nhưng ta chỉ có một cánh tay. . ."
Trong lòng A Hạnh dâng lên một cổ chua xót, nàng nguồi xuống bên cạnh phụ phân ngửa đầu nói: "Cha ơi, Lưu Quế Hoa thích người lúc người đã mất tay rồi, nếu như thật sự chê người thì làm sao lại thích người, đối tốt với người? Hơn nữa, người cụt một tay thì sao? Mặc dù chỉ có một cánh tay nhưng mà vẫn có thể đánh xe ngựa, vẫn có thể kiếm bạc, so với rất nhiều người đầy đủ chân tay còn tốt hơn. Cha! Cho dù người mất một tay vậy thì sao chứ? Không nên do dự nữa, nếu như không muốn Lưu đại nương rời khỏi, thì phải giữ lại, nửa đời sau ở cùng nhau, người ngẫm lại xem đó là chuyện tốt đẹp nhường nào!"
Lý Nhuận Phúc vẫn cúi đầu không lên tiếng, dường như còn đang do dự, A Hạnh cho thêm một liều thuốc mạnh nữa: " Người còn do dự nữa, Lưu đại nương sẽ gả cho người khác. Con nghe Vân Đóa nói, người họ Triệu kia hai ngày sẽ đưa sính lễ, người không không giữ lại đến lúc đó thì đừng hối hận!"
Lý Nhuận Phúc “hả” một tiếng rồi đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ mặt kiên định: "Ta đi ngay, tìm Quế Hoa nói rõ ràng!"
A Hạnh kích động thiếu chút nữa hô ba tiếng vạn tuế, nàng chỉ sợ phụ thân đổi ý, liền vội vàng đẩy phụ thân ra ngoài cửa: "Nhanh đi nhanh đi, cũng đã tối muộn rồi!"
Sau đó rốt cuộc phụ thân mở miệng với Lưu Quế Hoa thế nào A Hạnh không ở chỗ đó nên không biết nhưng sau đó theo người trong cuộc là Lưu Quế Hoa miêu tả. . .
Lúc Lưu Quế Hoa nói với A Hạnh chuyện này mặc dù đã từng là phụ nữ có chồng nhưng trên mặt mang theo thẹn thùng giống như thiếu nữ, gương mặt hồng hồng, có loại kiều mỵ rất ít khi nhìn thấy.
" Lúc ấy vừa ăn cơm tối xong, trong phòng bếp còn có rất nhiều người, mọi người cùng nhau dọn dẹp nhưng đột nhiên cha ngươi xông vào, đi tới trước mặt của ta lớn tiếng nói: Quế Hoa, nàng đừng gả cho họ Triệu kia, nếu phải gả thì gả cho ta đi!"
Nói tới đây, nàng không nhịn được dùng hai tay ôm mặt, cặp mắt sáng trông suốt, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào hạnh phúc: "Ta thật sự không dám tin vào tai mình, cũng cảm giác như từ trên trời rơi một cái bánh lớn xuống đầu ta, làm ta có chút mê man, hoàn toàn là chuyện không đầu không đuôi."
"Cả người ta cũng ngây ra, chỉ sững sờ nhìn ông ấy, hoàn toàn không phản ứng kịp chuyện xảy ra. Ông ấy thấy ta không nói gì, có chút nóng nảy hỏi ta "Sao vây? Quế Hoa, nàng không muốn sao?" Lúc ấy nước mắt ta cũng rơi xuống. "
Nói tới đây, nước mắt Lưu Quế Hoa cũng đã lập loè trong khóe mắt: "Ta làm sao lại không muốn, ta hi vọng lâu như vậy! Nhưng khi chuyện này trở thành sự thật ta lại có cảm giác như nằm mộng, thật sự không dám tin đó là thật!"
Lưu Quế Hoa nói tới đây cũng không có nói nữa, chuyện kế tiếp từ chỗ Vân Đóa bổ sung, nàng gánh trách nhiệm thay mẹ nàng nói cho A Hạnh những lời này: "Lúc ấy nương ta vừa khóc vừa gật đầu, Lý đại thúc ở bên cạnh tay chân luống cuống, muốn giúp nương ta lau nước mắt nhưng lại ngượng ngùng. Dáng vẻ hai người nhìn cũng rất buồn cười, nhưng không biết tại sao, ta lại muốn khóc. Nhưng mà ta biết, một khắc kia lòng của nương ta nhất định là vô cùng vui vẻ, bà sống lâu như vậy đây là thời khắc vui vẻ nhất."
Nói tới đây, Vân Đóa ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ mặt không hiểu: "Chỉ là ta cảm thấy rất kỳ quái, Triệu đại thúc mặc dù có ý tốt muốn ở cùng mẹ ta nhưng là chuyện chưa rõ ràng, Lý đại thúc làm sao có thể cho là mẹ ta gả cho Triệu đại thúc nhỉ? Thật là kỳ quái!"
A Hạnh ho khan hai tiếng, lại hắng giọng, nói: "Quản nó làm gì? Chỉ cần kết quả là tất cả mọi người đều vui vẻ là được rồi, về phần quá trình, không quan trọng!"
Vân Đóa cười gật đầu: "Có lý!"
Dưới sự hối thúc của A Hạnh, chuyện của Lý Nhuận Phúc và Lưu Quế Hoa cũng đã định xuống. Hai người cũng không muốn phô trương, đơn giản sau khi lạy thiên địa, chỉ là ở rạp hát mời thân bằng quyến thuộc cùng nhau ăn mừng một phen. Tiếp theo, mẹ con Lưu Quế Hoa chuyển từ rạp hát tiến vào nhà của A Hạnh. Lưu Quế Hoa ở trong căn phòng của Lý Nhuận Phúc, Vân Đóa ở cùng phòng A Hạnh. Bốn người ở chung thế này mặc dù có một chút xíu chen chúc nhưng cũng vô cùng vui vẻ.
Mà tâm tình của Vân Đóa cũng chỉ có thể dùng từ hưng phấn để hình dung, buổi tối vừa vào ở gian phòng của A Hạnh, nàng kích động ngủ không yên giấc, kéo A Hạnh nói chuyện không ngừng.
" A Hạnh, bây giờ chúng ta được làm tỷ muội rồi!"
" A Hạnh, ta lớn hơn ngươi, sau này ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ !"
" A Hạnh, ta là tỷ tỷ của ngươi, sau này ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, quyết không để cho người khác bắt nạt ngươi!"
" A Hạnh, ngươi nói cha nương sau này có thể cho chúng ta một tiểu đệ đệ nữa không?"
" Đương nhiên là tiểu muội muội cũng không sao!"
" Vẫn là tiểu đệ đệ tốt hơn chút, ta cũng đã có muội muội. . ."
". . ."
A Hạnh ngủ ở bên ngoài giường, nghe Vân Đóa bên cạnh nói luyên thuyên liên tục không ngừng thì trong lòng vừa cảm thấy buồn bực vừa có cảm giác hạnh phúc. Nàng nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng, khóe miệng nổi lên nụ cười bất đắc dĩ.