Kể từ khi Lý Nhuận Phúc cùng Lưu Quế Hoa về với nhau. Thời gian trôi qua rất ngọt ngào, cực kỳ thoải mái. Sau khi Lưu Quế Hoa thành thân vẫn muốn tiếp tục ở lại trong rạp hát làm việc, Lý Nhuận Phúc thấy bà khăng khăng như vậy thì không phản đối. Buổi sáng người một nhà cùng đi ra ngoài làm việc, buổi tối lại cùng nhau trở về, sau khi ăn cơm lại ngồi chung một chỗ nói chuyện vui trong ngày, cuộc sống như thế vừa ấm áp lại hạnh phúc, mọi người cũng vô cùng hài lòng.
Nhìn phụ thân càng ngày càng vui vẻ, nụ cười càng ngày càng nhiều hơn, A Hạnh cũng thấy vui vẻ. Dạo này mọi chuyện dường như rất thuận lợi, mỗi ngày doanh thu ghế trên rạp hát vô cùng ổn định, kịch mới khi tập diễn cũng ổn, rất nhanh sẽ diễn ra vỡ mới. Thu nhập của tuần diễn tháng thứ hai cũng giống như theo dự đoán, so với tháng đầu tiên thì nhiều hơn ba thành, hơn nữa cửa hàng xe ngựa ở kinh thành đã khai trương thuận lợi, mấy ngày đầu đã thu năm trăm đơn đặt hàng xe ngựa, kinh thành thật đúng là kinh thành, nơi đại quan quý nhân tụ tập, như xe ngựa bốn bánh này là việc làm ăn độc nhất dĩ nhiên là thịnh vượng!
Không cần phải nói, hà bao trong tay A Hạnh cũng dày lên, ông chủ tiền trang kia mỗi lần thấy nàng đến gửi bạc cũng đích thân đi ra tiếp đón. Trên mặt cười thành một đóa hoa, hoàn toàn xem A Hạnh là khách quý. Mặc dù A Hạnh gửi bạc tổng cộng không tới năm ngàn lượng, cũng không phải là người gửi nhiều nhất trong tiền trang, nhưng làm cho ông chủ tiền trang vui vẻ nhất là mỗi tháng nàng sẽ gửi ít nhất một ngàn lượng bạc, đây chính là số tiền không nhỏ, mặc dù không thể so sánh với nhà đại thương như Hồ gia nhưng mà so với một tiểu thương thì nhiều hơn không ít, phải biết thương gia mỗi năm có thể gửi tiền ở bọn họ trên hai ngàn lượng cũng đã là không tệ, theo hướng A Hạnh như vậy không bao lâu nữa thì có thể chen vào hàng ngũ hộ đại thương! Cho nên A Hạnh đương nhiên có thể được ông chủ tiền trang tiếp đãi long trọng.
Nhưng thuận lợi thế này cũng không giữ vững bao lâu, một tháng sau, rạp hát Thanh Vân đối diện cũng diễn kịch nói! Thanh Vân nhờ đại thủ bút ở Tấn Thành tuyên truyền kịch nói của mình, tuyên truyền nhanh chóng, phạm vi rộng rãi, làm cho thủ Thính Tùng này cũng rất nhanh thấy rõ tin về kịch nói của họ.
Ngày hôm đó, A Hạnh và Lăng Tử Phong cùng với Từ quản sự, ba người tụ tập ở trong thư phòng thương lượng chuyện này.
Từ quản sự đem tin mình nghe được cho hai chủ rạp, chân mày hơi nhíu lại, lộ ra vẻ vô cùng trịnh trọng: "Thanh Vân không biết là đã xây dựng lại toàn bộ khán phòng từ khi nào, cũng giống như chúng ta, gian phòng hai lầu, lầu một là chỗ ngồi bình thường, hơn nữa khán phòng của bọn họ lớn hơn so với chúng ta một chút, có thể chứa nhiều khách nhân hơn, cho nên thu lệ phí còn rẻ hơn so với chúng ta!"
Trên mặt Lăng Tử Phong lộ ra vẻ buồn rầu, phải biết Thính Tùng bọn họ mặc dù có thể thành công. Trong đó rẻ là yếu tố rất trọng yếu, cũng là điểm đặc biệt riêng của Thính Tùng bọn họ, nhưng nếu như Thanh Vân thu lệ phí còn thấp hơn thì ưu thế về giá tiền của bọn họ sẽ mất sạch.
A Hạnh hỏi: "Kịch nói gì vậy? Có tin gì liên quan đến kịch nói của bọn họ không?"
Từ quản sự trả lời: "Lần này bọn họ mở vở kịch cũng giống như chúng ta là căn cứ vào chuyện xưa lưu truyền trong dân gian, về phần rốt cuộc thế nào, vì còn chưa lên diễn, cho nên ta không nói được."
A Hạnh gật đầu, sắc mặt nặng nề nói: "Chờ bọn hắn diễn, ta cũng muốn đến nhìn một chút kịch nói của bọn họ rốt cuộc thế nào?"
Kịch nói Thính Tùng lấy được thành công lớn như vậy, có người bắt chước cũng không kỳ quái, nàng cũng phải xem bọn họ bắt chước có thành công hay không?
Ngày Thanh Vân diễn ra kịch, A Hạnh và tỷ muội Trần thị cải trang thành nam tử xâm nhập vào khán phòng Thanh Vân. Thanh Vân vì cùng diễn kịch như Thính Tùng, ba ngày đầu chỉ lấy mười văn tiền. Giá vé thấp như vậy đương nhiên hấp dẫn không ít khách nhân. Lúc A Hạnh đi vào, chỉ thấy trong khán phòng một mảnh đông nghịt, đầy ấp người. Vì muốn tra xét kịch nói Thanh Vân cho nên A Hạnh lựa chọn vị trí hàng trước. Sau khi nàng và tỷ muội Trần thị ngồi xuống thì nhìn bốn phía, đánh giá khán phòng Thanh Vân.
Khán phòng so với Thính Tùng khí thế quả nhiên hơn, bên trong đèn đuốc sáng choang, bốn bề quét tường trắng như tuyết, trên đất lót đá bằng phẳng. Bàn ghế đều là gỗ đỏ thượng đẳng, phía trên điêu khắc hoa văn tinh mỹ. A Hạnh ngẩng đầu lên nhìn về phía gian phòng trên lầu. Tổng cộng có hơn mười gian phòng, nhìn thoáng qua bên trong đều là trang trí hoa lệ đường hoàng, cao nhã rất khác biệt. Tóm lại phần cứng ở Thanh Vân mạnh hơn Thính Tùng rất nhiều.
Trong bụng A Hạnh có chút nặng nề, bây giờ cũng xem phần mềm của bọn hắn thế nào! Kịch nói căn bản cũng không phải là thứ ở thời đại này, nàng mang nó tới, tốn không ít lòng mới có thể dung hợp vào thời đại này, trở thành thứ để mọi người ai cũng có thể tiếp nhận, nàng không tin người khác là có thể nhẹ đúng dịp khéo léo bắt chước.
Nhưng khi kịch nói khai diễn, lòng của A Hạnh càng ngày càng nặng nề, cho dù A Hạnh mang ánh mắt kén chọn đến thăm, không thừa nhận cũng không được, kịch nói của Thanh Vân cũng không kém hơn Thính Tùng, diễn viên biểu diễn rất đến nơi, các đào hát diễn chuyện xưa vô cùng đặc sắc. Dưới đài, người xem phản ứng vô cùng nhiệt liệt, tiếng hoan hô vỗ tay không dứt. Điều này làm cho lòng của A Hạnh dâng lên cảm giác nguy cơ rất nồng đậm, nếu như nói sau này giá vé của Thanh Vân cũng thấp hơn so với Thính Tùng, có thể đoán được không bao lâu Thanh Vân sẽ trở thành đối thủ nhức đầu của Thính Tùng!
Dù sao những dân chúng bình thường kia có thể xem kịch thì tiền đều có hạn, một tháng nhiều nhất xem hai đến ba lần, đi Thanh Vân cũng sẽ không đi Thính Tùng, cứ như vậy khách nhân Thính Tùng lại chạy mất rất nhiều, nếu như Thính Tùng không cách đối phó, trong những ngày kế tiếp từ huy hoàng sẽ thành suy bại!
A Hạnh nhìn kịch nói trên sân khấu, đang vắt hết óc suy nghĩ nên ứng đối thế nào, chợt một tên sai vặt đi tới bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: "Vị cô nương này. Ông chủ chúng ta mời lên lầu gặp mặt."
A Hạnh ngẩng đầu lên, nhìn về phía gã sai vặt kia, trong lòng nghi ngờ. Ông chủThanh Vân không phải Trương Thanh Sơn sao? Hắn thấy nàng thì phải làm sao? Chẳng lẽ, hắn nhận ra mình, sợ nàng ở chỗ này quấy rối? Trong bụng A Hạnh hừ lạnh một tiếng, hắn cho là người người đều hèn hạ tựa như hắn như sao?
Đang muốn cự tuyệt, gã sai vặt kia lại đưa ngón tay ra chỉ một gian phòng nói: "Ông chủ chúng ta là ở chỗ đó, ông chủ nói hắn không có ác ý, xin tiểu thư cứ việc yên tâm!"
A Hạnh theo tay của gã sai vặt nhìn sang, ngồi cạnh lan can là một nam tử cả người mặc áo lụa xanh biếc, làn da màu lúa mạch, tóc đen nhánh, lông mày tung bay, đôi mắt cực có tinh thần. Lúc này tên nam tử trên tay bưng chén trà, từ trên cao nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một chút vui vẻ cao thâm khó lường.
(Vô lý hết sức. Ngồi ở dưới nhìn lên trên lầu. Thế quái nào nhìn được lông mày tung bay =]] )
Lửa giận trong lòng A Hạnh lập tức dâng lên không thể không chế, nàng nhìn chằm chằm nam tử trên lầu, cắn răng nghiến lợi hỏi gã sai vặt bên cạnh: "Hắn là ông chủ mà ngươi nói?"
" Không sai, Hồ công tử bây giờ là ông chủ của rạp hát chúng ta, chính là hắn muốn gặp ngươi."
A Hạnh cười lạnh, nói: "Được! Ta với ngươi đi lên gặp hắn!"
Thì ra đều là ngươi đang giở trò quỷ! Hồ Lăng Hiên, tại sao ngươi lại giống như âm hồn bất tán vậy?
A Hạnh đi theo gã sai vặt đi đến lầu hai bên ngoài gian phòng của Hồ Lăng Hiên. Xác định bên trong không có bất kỳ mùi hương liệu nào mới yên tâm đi vào. Tỷ muội Trần thị theo sát phía sau. Nửa bước không rời.
Hồ Lăng Hiên thấy nàng đi vào. Từ từ đứng lên, chậm rãi đi tới gần nàng, lúc đi lại áo mỏng khẽ bay, chuỗi ngọc màu đỏ bên hông nhẹ tung, càng tôn lên khuôn mặt tuấn lãng của hắn, mặt mỉm cười, nhìn qua giống như trích tiên ưu nhã thoát tục.
Đây là một nam tử có thể làm cho bất kỳ nữ tử nào cũng mặt đỏ tim loạn, nhưng ở trong mắt của A Hạnh. Tất cả trên người hắn đều làm cho nàng chán ghét, mà loại chán ghét này cũng không kìm lại chút nào trên mặt của nàng.
Sau khi Hồ Lăng Hiên thấy rõ vẻ mặt của A Hạnh, vì gặp được nàng mà dâng lên vui sướng và nhu tình trong nháy mắt hóa thành hư không. Hắn đứng vững cách nàng một thước, cười lạnh nói: "A Hạnh, không ngờ nàng lại nhìn thấy ta ở chỗ này!"
(Bảo người mời lên, xong giờ nhả ra câu này. Muốn vả cho phát)
A Hạnh nhìn hắn, ánh mắt lạnh tới cực điểm, nàng khẽ hừ một tiếng, nói: "Hồ Lăng Hiên, tất cả đều là ngươi giở trò quỷ! Ngươi trở thành ông chủ của Thanh Vân từ khi nào? Ngươi trở thành ông chủ của Thanh Vân là vì đối phó Thính Tùng chúng ta sao?"
Hồ Lăng Hiên đi tới cái bàn tròn trong phòng ngồi xuống,trên bàn để bộ trà bằng sứ. Hắn vừa ngồi xuống Vĩnh Hoa ở một bên rót cho hắn một chén trà, Hồ Lăng Hiên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của A Hạnh nói: "A Hạnh, sao nào, nàng vội vã rồi sao? Thì ra nàng cũng có lúc sốt ruột như vậy! Ngồi xuống uống chén trà, chúng ta từ từ trò chuyện, nàng nhất định cũng rất muốn biết, ta làm cho Thanh Vân cải tử hồi sinh như thế nào!" Vừa nói vừa nhận nhận lấy tách trà trong tay Vĩnh Hoa, lại lấy ra thêm một cái, tự mình rót cho A Hạnh.
Đây cũng là nói trúng chuyện lòng của A Hạnh, nàng sở dĩ đi lên, quả thật là muốn biết Hồ Lăng Hiên dùng cách nào tạo ra được kịch nói hoàn mỹ như vậy, với người có kinh nghiệm chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.
Nàng ngồi xuống đối diện hắn, cũng không đụng chén trà kia. Hồ Lăng Hiên hừ lạnh một tiếng nói: "Nàng cứ việc yên tâm uống trà, ta cũng không có bỏ thuốc ở trong trà, cái loại đó thủ đoạn dùng một lần là đủ rồi!"
A Hạnh nhìn hắn, trong mắt tất cả đều là khinh bỉ: "Ngươi cũng biết đó là thủ đoạn hèn hạ sao, nói đi, lần này ngươi lại dùng thủ đoạn hèn hạ gì đây!"
Trong lòng Hồ Lăng Hiên dâng lên tức giận, hắn nhìn A Hạnh, lạnh lùng nói: "A Hạnh, Hồ gia chúng ta mặc dù chỉ là một phú thương ở Tấn thành nhưng cũng không phải là dựa vào thủ đoạn hèn hạ mà có, hơn nữa Hồ gia chúng ta dù có muốn đối đầu một đối thủ cũng chưa bao giờ thất bại! Ta nói phụ thân ta đầu tư bạc vào Thanh Vân, chính là vì chính là vì muốn thay Thính Tùng trở thành rạp hát số một Tấn thành. Ta mời mấy người viết kịch có tiếng mỗi ngày đều đến rạp hát của các người nghiên cứu kịch nói. Cũng để cho đào hát của chúng ta đến xem kịch nói của các ngươi, học tập thôi vẫn chưa đủ, sau đó chúng ta thông qua tập diễn hết lần này đến lần khác, rốt cục mới có tuồng vui ngày hôm nay!"
Vẻ mặt của hắn dần dần lộ ra cảm giác sự tự tin, cảm giác bễ nghễ: "Từ đầu đến cuối, ta không sử dụng bất kỳ thủ đoạn bất chính nào, ta phải quang minh chính đại đánh bại nàng, ta cho nàng thua tâm phục khẩu phục! Hôm nay nàng cũng thấy rạp hát của chúng ta, thấy kịch nói của chúng ta, thế nàng cảm thấy Thính Tùng còn có thể chống đỡ bao lâu? Nàng kiêu hãnh ỷ lại vào rạp hát mà ở trong mắt của ta căn bản không kham nổi một kích, chờ ta từ từ đánh sụp Thính Tùng của nàng, A Hạnh. . ." Hắn nhìn nàng, khóe miệng nổi lên nụ cười âm hiểm: "Đến lúc đó, ta cũng muốn nhìn một chút, A Hạnh nàng còn cỏ thể phách lối thế nào!"
Hắn nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một chút mỉm cười đắc ý, từ những từ ngữ trước đây của nàng, hắn biết tầm quan trọng của rạp hát Thính Tùng đối với nàng, hắn chờ xem nàng kinh hoàng, chờ nàng cúi đầu trước hắn, có thể thông qua lần này, hắn sẽ hoàn toàn chinh phục nàng, để cho nàng cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của hắn!
Nhưng ngoài dự đoán, trên mặt của A Hạnh không một gợn sóng sợ hãi, không có bất kỳ hốt hoảng nào, nàng nhìn hắn, lộ vẻ lạnh lùng như thường lệ, trong mơ hồ dường như còn lộ ra một chút coi thường.
" Hồ Lăng Hiên! Không ngờ ngươi là một người ngây thơ như vậy, Hồ gia chọn ngươi làm đương gia tương lai, thật đúng là không có mắt nhìn!"
Hồ Lăng Hiên vạn không ngờ nàng sẽ nói ra những lời như vậy, mặt lập tức trầm xuống: "Nàng có ý gì?"
A Hạnh nhìn hắn, nhàn nhạt cười: "Mọi nghành mọi nghề đều không tránh khỏi khó khăn có người cạnh tranh, kịch nói cũng giống vậy, ta đã sớm chuẩn bị tư tưởng rồi, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nghênh chiến cùng người khác cạnh tranh! Nhưng làm cho ta không ngờ nhất là, Hồ công tử mà lại xem thường đối thủ, bây giờ kịch nói của các ngươi vừa mới lên diễn, ai chết vào tay ai còn chưa biết, ngươi ở trước mặt ta nói mạnh miệng cũng không sao, chỉ là hy vọng ngươi ở trước mặt phụ thân ngươi đừng có ba hoa nói khoác nếu không ngộ nhỡ ngươi không làm được, hẳn là sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của phụ thân ngươi với ngươi? Đến lúc đó vị trí đương gia tương lai của Hồ gia khó giữ được, cũng không biết chừng!"
Hồ Lăng Hiên không ngờ A Hạnh đến bây giờ còn bình tĩnh như vậy, cũng không khỏi có chút bội phục, nhưng mà đối với lời của A Hạnh, hắn rất xem thường, hắn cười lạnh hai tiếng nói: "A Hạnh, nàng cũng không cần mạnh miệng, Hồ gia chúng ta tài cao thế lớn, Thính Tùng nho nhỏ của nàng làm sao đấu được với chúng ta, chúng ta thua thiệt vẫn có thể dậy được còn các người mà thua thì không dậy nổi, ta cũng muốn nhìn một chút nàng có thể chống đỡ được bao lâu!"
A Hạnh đứng lên, mắt nhìn xuống hắn, lông mày nhẹ giương lên, nhẹ nói: "Được, chúng ta nhìn xem!"
Nói xong A Hạnh lập tức dẫn tỷ muội Trần thị rời khỏi gian phòng. Hồ Lăng Hiên nhìn hình bóng vội vã của nàng, bóng lưng của nàng thẳng tắp cao ngất, lộ ra tự tin cường đại không có gì sánh kịp, điều này làm cho trong lòng của hắn mơ hồ dâng lên cảm giác bất an. Chẳng lẽ, nàng thật sự có cách đối mặt với loại cục diện này? Theo như lời A Hạnh, mặc dù hắn có thể thuyết phục phụ thân đầu tư lớn ở Thanh Vân, hoàn toàn là bởi vì hắn ở trước mặt phụ thân nói lên nói xuống, có thể khiến cho Thanh Vân thay thế Thính Tùng trở thành rạp hát tốt nhất Tấn thành, Thính Tùng thành công là quá rõ ràng, quả thật cũng là một cửa kiếm tiền, mà đối với thương nhân kiếm tiền luôn không chê nhiều. Cho nên Hồ gia Lão gia mới có thể giao cho hắn xử lý việc này. Lại coi như là thử thách đối với hắn, ngộ nhỡ thất bại, quả thật sẽ ảnh hưởng tới cái nhìn của phụ thân đối với hắn. . .
Ngay sau đó lại lắc đầu phủ nhận loại ý nghĩ này, sẽ không, đặc sắc như kịch nói, hoàn cảnh của Thanh Vân lại tốt, giá vé tương đối rẻ, cho dù ai cũng sẽ chọn Thanh Vân. Thính Tùng có nhiều đào hát phải nuôi như vậy, một khi khách hàng giảm bớt, làm ăn lạnh tanh, tất nhiên lòng người sẽ bàng hoàng, đến lúc đó hắn tiêu ít tiền thu những đào hát kia, Thính Tùng không có khách hàng, lại không có đào hát, còn kinh doanh thế nào nữa! Đến lúc đó, A Hạnh hoặc là đóng cửa rạp hát, hoặc là cầu hắn xin nương tay cho, ngoài hai con đường này sẽ không còn bất cứ con đường nào khác!
Nhưng là bất kể nàng lựa chọn con đường nào, đối với hắn mà nói, cũng là chuyện tốt!