Sợ hãi trong lòng Xảo Oánh đạt đến cực hạn, cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng hét ầm lên, càng hét càng lớn tiếng, thanh âm chói tai giống như là có thể làm rách cả màng nhĩ.
Chuyện sảy ra quá mức đột ngột, những đào hát trên đài nhiều năm hát diễn như vậy còn chưa từng thấy qua loại chuyện này, trong lúc nhất thời đều ngơ ngẩn, không kịp phản ứng. Cho đến khi tiếng thét chói tai của Xảo Oánh vang lên, mọi người mới phản ứng được, đồng thời tức giận trong lòng xông lên.
Đầu tiên là Lăng Tử Phong xông lên chặn đường người quấy rối, ngôn từ chính chực nói: "Vị huynh đài này, xin ngươi thả tay đào hát của chúng ta ra, rạp hát chúng ta nơi này là không phải thanh lâu, diễn viên của chúng ta cũng sẽ không biểu diễn cho riêng một ai chứ đừng nói chi là hát hí khúc! Huynh đài nếu như là tới xem kịch, Lăng mỗ rất hoan nghênh, nếu như là tới quấy rối xin mời rời khỏi rạp hát chúng ta!"
Lăng Tử Phong tiến lên muốn gỡ tay tên đại hán ra nhưng tay hắn cứng như sắt kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Chỗ cổ tay Xảo Oánh đỏ lên, càng tôn lên làn da trắng nõn của nàng, nhìn qua vô cùng động lòng. Xảo Oánh khó nhịn đau đớn, nước mắt lưng tròng. Khách khứa xung quanh trừ một số kẻ thích xem nào nhiệt còn lại trên mặt lộ ra thần sắc khó chịu. Nhưng sợ sệt uy thế của tên đại hán, không có một người nào dám lên trước nói phải trái.
Tên đại hán hừ lạnh một tiếng, tay còn lại níu lấy cổ áo Lăng Tử Phong, hơi dùng một chút lực hất Lăng Tử Phong ra, Lăng Tử Phong đáng thương ngoài tài nghệ cũng không có võ vẻ gì, với phương diện quyền cước cũng không ra làm sao, đối mặt với ông không có bao nhiêu sức phản kháng. Chỉ đẩy một cái ông đã hoàn toàn không đứng vững, nên lùi lại mấy bước, cuối cùng vẫn là mất đà ngã xuống hướng các khách nhân. Sau lưng khách khứa thấy tình thế không ổn liền vội vàng đứng lên tránh ra, Lăng Tử Phong nặng nề ngã xuống hàng trước, cái ghế không chịu nổi rắc một tiếng nứt ra, Lăng Tử Phong lại lăn trên đất, mang mấy thứ điểm tâm trà nước đổ hết ra đất, một mảnh hỗn độn.
Lăng Tử Phong nằm dưới đất, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, nửa ngày cũng không dậy được.
Xảo Oánh thấy tình cảnh này hét lên một tiếng. Nước mắt chảy xuống.
Đại hán cười nhạt hai tiếng, vẻ mặt hết sức châm chọc, hắn vẫn nắm chặt tay Xảo Oánh không buông, lớn tiếng nói với Lăng Tử Phong đang nằm trên đất rên rỉ: "Đại gia ta cũng là trả tiền mà vào, lại dám đuổi ta đi! Không phải thanh lâu? Không tiếp khách? Đồ đê tiện còn giả bộ thuần khiết cái gì! Một nữ nhân xuất đầu lộ diện ở trên đài, không phải là chuyện như vậy sao?" Vừa nói vừa quay mặt sang hướng về phía sau lớn tiếng nói: "Nhờ mọi người tới công bằng phân xử! Có từng thấy nữ nhân đàng hoàng ló mặt ra ngoài chưa?
Dưới đáy một người theo tiếng ồn ào lên: "Huynh đài nói đúng, lên đài biểu diễn, còn giả bộ nữ tử đàng hoàng cái gì chứ ? Thật là làm người khác cười đến rụng răng!"
Khách nhân xung quanh đều rối rít gật đầu nhìn Xảo Oánh, trong ánh mắt nhiều vẻ mập mờ, thậm chí có người nhìn về phía nàng chỉ chỏ, thấp giọng cười trộm.
Lời của bọn họ làm cho mặt Xảo Oánh càng thêm trắng bệch. Nàng lấy tay che mặt, nước mắt từ giữa ngón tay lã chã chảy xuống. Toàn thân không ngừng run rẩy.
Mấy đào hát trên đài thấy Lăng Tử Phong bị đánh té xuống đất cũng không nhịn được lửa giận trong lòng nữa, từng người nhảy xuống vây quanh ông. Dung Tranh thì chạy tới bên người sư phụ, thấy vết thương khắp người sư phụ, trong lòng lại vừa lo lắng, vừa tức giận. Hắn dè dặt đỡ sư phụ lên.
Lâm Hải cùng mấy võ sinh diễn vai ác bá vây quanh tên đại hán, Lâm Hải chỉ hắn cả giận nói: "Ở đâu ra loại vô lại như vậy, dám đến đây ngang ngược, còn dám đánh người!" Vừa nói nhoài người về phía trước, một chưởng bổ về phía cánh tay đang giữ Xảo Oánh : "Dâm tặc, buông Xảo Oánh cô nương ra!"
Đại hán kéo Xảo Oánh nhảy ra phía sau một bước, tránh một chưởng này của Lâm Hải, sau khi đứng vững, hắn đưa đôi mắt hung hãn nhìn chung quanh, cười lạnh nói: "Được lắm, rạp hát các người lại dám đánh người sao! Thế nào, còn muốn lấy nhiều khi ít sao? Tới đây, đại gia ta không sợ! Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy mà rạp hát các ngươi lại dám ra tay trước!" Vừa nói vừa thủ thế, muốn làm một trận lớn.
Xảo Oánh tay bị hắn bắt được, đi lại không đi được, còn bị người này ba lần bốn lượt dùng lời nói vũ nhục, cảm giác xấu hổ đạt tới đỉnh điểm, hận không thể chết đi để trốn tránh cái tình huống làm cho cả người thống khổ khó chịu này.
Trên đài dưới đài ồn ào không thể tách ra, nhưng mà dưới đài lại có một người ngồi ngay ngắn ở trên ghế, mặt mang nụ cười đắc ý, lẳng lặng nhìn hết thảy các.
Người này mặt mũi gầy nhom. Hai mắt nhỏ dài, cho người ta cảm giác xảo quyệt. Chính là ông chủ Trương Văn Thanh của rạp hát Thanh Vân. Mà đại hán gây chuyện trên đài chính là thủ hạ đắc lực Trương Sơn của hắn. Tối nay rạp hát Thính Tùng mang cho hắn rung động thật sự là quá lớn, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn. Loại hình thức này so với hí khúc tình tiết chặt chẽ hơn, thú vị tính hơn, hơn nữa bọn hắn thậm chí ngay cả đào hát nổi tiếng cũng không có trừ Mai Hương Hoa hơi có chút vẻ vang, còn lại đều là nhỏ bé đến tên cũng còn chưa nghe. Thế nhưng những cá nhân này kết hợp lại lại có thể diễn xuất làm cho người mê mệt như vậy thật sự là chuyện rất đáng sợ!
Thấy không khí bên rạp hát Thính Tùng nóng như lửa, lại nhìn khách ngồi đầy trong rạp hát, mặc dù vé vào chỉ chút ít nhưng 1 ngày 3 suất cũng là 1 khoản rất khả quan a! Thính Tùng bọn họ càng ngày càng hưng vượng, nhưng mà Thanh Vân thì hoàn toàn dựa vào Phương Mặc Trúc chống đỡ, cứ theo đà này cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu, Thanh Vân bọn hắn xài bao nhiêu tiền như vậy để chiêu mộ đào hát, xây rạp hát, quay đầu lại vẫn phải bị Thính Tùng đè xuống sao?
Những ý nghĩ này làm cho cặp mắt Trương Văn Thanh đỏ lên. Cho đến khi nhìn thấy Xảo Oánh ra sân, thấy dáng vẻ nam nhân dưới đài nhìn Xảo Oánh, đang bị lòng ghen tỵ hành hạ đến sắp điên, Trương Văn Thanh bỗng nhiên tính kế, rỉ tai nói nhỏ với thủ hạ Trương Sơn một phen. Sau đó Trương Sơn đã tạo ra tình cảnh nháo tràng thế này.
Trương Văn Thanh dương dương đắc ý nhìn kế hay của mình, chờ khi kịch lên cao trào. Một tên thủ hạ khác là Lý Tứ nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Ông chủ, có phải chỉ cần chờ bọn họ đánh, chúng ta liền lấy cớ rạp hát đả thương người là niêm phong rạp hát? Chỉ cần bắt đám người này đi nha môn, đến lúc đó có phủ thừa đại nhân tương trợ, rạp hát Thính Tùng này sẽ trở thành dĩ vãng!"
Trương Văn Thanh âm hiểm cười he he hai tiếng, đúng là như vậy, làm ăn không phải chính là như vậy sao? Dùng hết tất cả thủ đoạn đánh ngã đối phương, đến lúc đó hắn dùng chút tâm kế lấy được được kịch bản, thị trường hí kịch ở Tấn thành này không phải là thiên hạ của Trương Văn Thanh hắn sao?
Trương Văn Thanh nhìn tình huống trước đài càng diễn càng ác liệt náo nhiệt, trong mắt lóe lên một tia ác độc.
Trên đài, mọi người thấy Trương Sơn phách lối như vậy, động thủ đánh người ở phía trước, lại còn đem phân đổ lên trên đầu rạp hát bọn họ, ai ai cũng giận đến cắn răng nghiến lợi, mắt nhìn thấy vậy liền chen nhau lên đánh tên Trương Sơn một trận cho hả giận. Trong lòng Trương Sơn đắc ý, hắn làm tất cả chính là muốn đạt tới cái mục đích này, là muốn bọn họ động thủ.
Hắn lớn tiếng nói: "Tới đây, không đánh là thứ hèn nhát! Không đánh thì ta sẽ mang tiểu nương tử đi hát hí khúc giúp vui cho ta!" Vừa nói liền dắt Xảo Oánh đi ra phía ngoài, Xảo Oánh dùng dằng thét lên thống khổ.
Lâm Hải giận đến mặt trắng bệch, cánh tay vung lên, hô: "Đánh chết tên chó vô lại này!"
Mọi người rạp hát đã sớm nhịn một hơi nghe được Lâm Hải lên tiếng liền không để ý gì nữa, chen nhau lên.
Lăng Tử Phong ở một bên nhìn rõ ràng, gấp gáp mà không nhảy lên được. Ông tâm tư tỉ mỉ, đã sớm cảm thấy chuyện hôm nay cổ quái, lộ ra nhiều điểm kỳ quặc, hôm nay thấy rạp hát người hỗn loạn, trước mặt nhiều người như vậy đánh nhau thì biết đại sự đã bại. Ông dựa vào Dung Tranh nâng đỡ, một tay đè eo té bị thương, một tay dùng sức quơ, dùng hết toàn lực lớn tiếng lớn tiếng: "Dừng tay, không nên đánh! Không nên đánh!" Thế nhưng ông bị thương mà thân thể yếu ớt mà những người này đều bị tức giận làm đầu óc mê muội cho nên cũng không để ý đến ông ngăn cản, vẫn xông tới, hận không thể đem cái tên mặt mũi khó ưa trước mặt chỉnh sửa một trận.
Lăng Tử Phong lòng như lửa đốt, gấp đến độ không ngừng nhảy chân lên, thế nhưng đối mặt với chuyện sắp phát sinh lại không có bất kỳ biện pháp gì.
Khách khứa mấy hàng trước thấy sắp có biến lớn cũng sợ quá trốn chạy nhưng chỉ là đi ra xa để xem màn kịch này, bọn họ đánh nhau cũng không phải chuyện mà mình quản được. Thẩm Nhị công tử đứng lên, mặt âm trầm: "Thật mất hứng, nơi thấp kém này thật vẫn là không nên tới! Chúng ta đi thôi!" Vừa nói xong liền xoay người muốn rời khỏi. Những người còn lại mặt đầy lạnh lùng đứng dậy đi theo sau lưng hắn. Chỉ có Thẩm Nguyên Phong cùng Hồ Lăng Hiên còn ở trong gian phòng chần chừ không rời khỏi.
Thẩm Nguyên Phong đang do dự có nên xuất thủ tương trợ hay không, nhưng hắn vừa hiện thân xử lý chuyện này thì thấy hình tượng không màng đến chính sự thường ngày của mình hết sức không hợp, hơn nữa lại là ngay trước mặt Nhị ca, hết sức không ổn. Nhưng đây cũng là rạp hát của A Hạnh, không để ý ra tay tương trợ hình như lại không có nghĩa khí. Làm cho hắn cực kỳ khó nghĩ.
Mà Hồ Lăng Hiên chính là thấy Xảo Oánh tình cảnh lúng túng, do dự có nên giúp hay không. Phong thái chỉnh tề của Xảo Oánh rất có mùi vị, thân là đàn ông hắn thật sự là có chút động tâm. Nhưng cục diện dưới đài hỗn loạn quá mức, tùy tiện ra tay cũng không biết có thể bị thương đến mình hay không. Nhất thời làm cho hắn do dự bất quyết.
Lúc này người trong đoàn hát chen nhau lên, đoán rằng sẽ phải hỗn chiến một trận. Trương Sơn hung tợn nhìn đám người. Khách thì mở to hai mắt, mặt đầy hưng phấn chờ xem kịch vui.
Trương Văn Thanh mặt đầy kích động từ vị trí đứng lên. Lăng Tử Phong mặt đầy lo lắng nhìn hết thảy. Xảo Oánh thấy mọi người xông lên bị sợ đến quên mất khóc tỉ tê.
Đám người Thẩm Nhị công tử thì sắp rời khỏi gian phòng. Thẩm Nguyên Phong và Hồ Lăng Hiên nắm lan can do dự đắn đo. Dung Tranh đỡ sư phụ sắc mặt tái nhợt nhìn tất cả mọi việc này.
Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên truyền tới một tiếng “Keeeeng!!”, vang thật lớn. Tiếng vang còn vọng lại mấy lần. Thanh âm to lớn làm cho tất cả mọi người trong rạp chợt giật thót, tất cả mọi người dừng động tác lại.
" Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta!" Một tiếng thanh âm lãnh trầm lại cự kỳ dễ nghe vang lên. . .