Mọi người theo hướng phát ra âm thanh nhìn thì chỉ thấy một tiểu cô nương đứng bên cạnh chiếc kẻng đồng la lớn. Trong tay cầm gậy gỗ, thanh âm vang dội vừa rồi chính là do tiểu cô nương này dùng sức gõ vào kẻng đồng là mà tạo thành.
Thấy mọi người đều dừng lại. Tiểu cô nương đem gậy gỗ trong tay ném đi, từ từ đi về phía mọi người tụ tập dưới đài, dừng lại.
Thấy nàng tới mọi người cũng theo tự nhiên mà đưa mắt về phía nàng. Thấy rõ mặt mũi tiểu cô nương, chợt cảm thấy trước mắt sáng lên!
Tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, mắt ngọc mày ngài, thanh tú hơn người, cả người là xiêm áo vải thô rất đơn giản, không có bất kỳ trang sức gì, tóc cũng chỉ là dùng một sợi dây đơn giản buộc lên. Nhưng mà cho dù là trang phục mộc mạc như vậy lại cho người ta cảm giác thanh nhã cao quý.
Lăng Tử Phong thấy nàng, trên mặt lộ ra vẻ vừa vui vừa buồn, vui chính là người trước mắt này thông minh dị thường có lẽ có biện pháp ngăn cản cục diện hỗn loạn, buồn là nếu vậy thì không biết sẽ ảnh hưởng như thế nào đến tiểu cô nương này.
Ông thất thanh kêu: "A Hạnh cô nương!"
Không sai, cô nương này chính là A Hạnh.
A Hạnh luôn ở gần quan sát tất cả chuyện diễn ra. Khi thấy Xảo Oánh bị kéo đi trong lòng thầm lo lắng, Xảo Oánh làm đào hát là do nàng tạo động lực thúc đẩy, nàng đã từng nói sẽ hết sức bảo vệ Xảo Oánh. Nhưng hôm nay Xảo Oánh gặp phải sự nhục nhã này, chẳng lẽ nàng còn có thể ở một bên khoanh tay đứng nhìn sao? Vốn muốn lập tức xông ra thế nhưng Vân Đóa bên cạnh thấy đại hán kia lỗ mãng, sợ A Hạnh sẽ bị thương cho nên giữ nàng thật chặt nói: "A Hạnh, rạp hát còn có ông chủ Lăng cùng sư phụ Lâm Hải, bọn họ sẽ không để cho Xảo Oánh gặp nguy hiểm gì! Ngươi chỉ là một cô nương. À không, vẫn còn chưa phải nữa, đừng làm chuyện gì kỳ quái!" A Hạnh bị Vân Đóa kéo, lại thấy Lăng Tử Phong và Lâm Hải trước sau cũng đã tham gia chuyện này, đoán chắc cũng không có vấn đề gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không tiến đến.
Nhưng kế tiếp chuyện lại càng ngày càng kịch liệt, những võ sinh bị khiêu khích cũng mất đi lý trí, mắt thấy một đám người muốn đánh nhau, rạp hát loạn thành một đoàn, mà Xảo Oánh ở nơi trung tâm bão táp này cũng không thoát thân được, bị dọa sợ đến run lẩy bẩy. A Hạnh vừa sợ võ sinh rạp hát đả thương người chọc phải quan viên thì thật không hay, lại sợ người của rạp hát bị đối phương đả thương, mà Lăng Tử Phong lại bị xô ngã không thể đứng ra giải quyết, dưới tình thế cấp bách thì không kịp nhớ tới Vân Đóa phản đối, tránh thoát tay nàng, vọt ra.
Nàng cũng không biết có thể làm gì, chỉ là nàng cảm thấy, mình là nửa chủ nhân của rạp hát thì phải có trách nhiệm. Hôm nay rạp hát xảy ra chuyện, nàng quyết không thể bàng quan mặc kệ! Không cần biết nàng có năng lực giải quyết vấn đề hay không, càng không cần biết có năng lực bảo vệ bọn họ hay không, nhưng tối thiểu nàng nên cùng bọn họ cùng nhau đối mặt tất cả vinh nhục!
Nàng không thể tránh sau lưng Lăng Tử Phong nữa, đem hết thảy mọi chuyện ném cho ông xử lý, mình lại an lòng trốn sau rạp hát hưởng lợi. Nếu đã lựa chọn một con đường cho tương lai, nếu quyết định phải nắm giữ vận mạng của mình trong tay, vậy thì nên dũng cảm đối mặt với tất cả!
Từ sau khi A Hạnh xuất hiện, trên mặt Dung Tranh lập tức lộ ra vẻ lo lắng. Hắn nhẹ gọi một tiếng "A Hạnh", sau đó cùng sư phụ tiến đến hàng trước, đỡ Lăng Tử Phong ngồi xuống, rồi chạy đến bên cạnh A Hạnh, A Hạnh quay đầu lại, nhìn hắn một cái, lại thấy Dung Tranh đứng sau cách nàng chừng một bước chân, hai tay hơi mở ra, giơ chân tiến lên trước, bộ dạng giống như là đang bảo vệ nàng, mặc dù thân hình của hắn còn chưa bằng một nửa Trương Sơn nhưng khí thế một chút cũng không thua đối phương! Thấy A Hạnh nhìn sang, Dung Tranh cùng nhìn nàng, gương mặt nàng trầm tĩnh không gợn sóng, đôi mắt trong suốt như nước, mơ hồ lộ ra thần thái kiên định, môi của nàng hơi nhếch lên giống như lộ ra một nụ cười, nhưng thoáng qua rồi biến mất, nàng quay đầu đi, nhìn về phía đám người trước mặt, khóe miệng lại khôi phục vẽ lạnh lùng.
Trên lầu, bên trong gian phòng.
Từ sau một tiếng vang kia đám người Thẩm Nhị công tử liền dừng bước, lòng hiếu kỳ thôi thúc khiến cho bọn hắn lại trở về chỗ lan can quyết định xem đến cùng. Sau khi thấy A Hạnh xuất hiện trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Lại là một tiểu cô nương? Nàng là ai? Nàng muốn làm gì? Trong lòng của mọi người không hẹn mà cùng suy nghĩ giống nhau.
Mà trong một đám này, nội tâm rung động lớn nhất chính là Hồ Lăng Hiên. Kể từ khi A Hạnh xuất hiện, ánh mắt của hắn không một giây rời khỏi người nàng, thấy nàng từng bước một đến gần những kẻ mất đi lý trí kia, động một cái sẽ mất kiểm soát, mặt của hắn hiện lên vẻ lo lắng hoảng sợ, trong đầu trống rỗng, hắn lúc này cũng không cách nào cân nhắc những chuyện khác nữa, cục diện dưới lầu gác, an nguy của hắn, trong lòng của hắn chỉ có một suy nghĩ --- A Hạnh lúc này đang gặp nguy hiểm! Hắn không chút suy nghĩ liền xoay người, cũng không để ý tiếng gọi của những quan gia công tử kia nữa, dứt khoát đi xuống lầu.
Mà gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Nguyên Phong cũng lộ ra biểu cảm nghiêm túc, tay hắn nắm lan can thật chặt, ánh mắt bao quát phạm vi chỗ A Hạnh. Chỉ cần A Hạnh gặp nguy hiểm gì thì hắn sẽ xuất thủ cứu giúp.
Dưới đài, đám người võ sinh của rạp hát thấy A Hạnh tới, ngạc nhiên đi qua liền lập tức khuyên can: "A Hạnh cô nương, mau tránh ra, nơi này nguy hiểm, tránh cho lát nữa đả thương ngươi!"
A Hạnh nhìn bọn họ, nghiêm mặt nói: "Lâm sư phụ, các vị đại ca, các người có biết nếu như các người đánh nhau ở rạp hát sẽ tạo thành hậu quả như thế nào không?"
Đám người võ sinh vốn đang lửa giận bừng bừng lại bị A Hạnh vừa rồi quấy nhiễu nên khí thế đã giảm bớt không ít, hiện tại lại bị một câu này của A Hạnh khiến lý trí vốn bị lửa giận đốt cháy dần dần bình tĩnh trở lại.
A Hạnh nói tiếp: "Nơi này nhiều mắt nhìn như vậy, rạp hát chúng ta lấy nhiều đánh ít, cho dù vốn là chúng ta có lý cũng trở thành vô lý. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không hay, đả thương đối phương, đến lúc đó các vị cho là có thể thoát khỏi tai ương tù ngục sao?"
Những lời này giống như một bồn nước lạnh tưới xuống đầu, đám người võ sinh này như bị một kích đánh cho yên tĩnh lại. Mọi người hai mặt nhìn nhau. Quả đấm cũng từ từ hạ xuống, không hẹn mà cùng lui về phía sau hai bước.
Trương Sơn thấy kế hoạch sắp thành công nhưng không biết từ nơi nào chui ra một tiểu cô nương, vài ba lời khống chế được cục diện. Trong bụng hắn tức giận không thôi, lại thấy A Hạnh lớn lên xinh đẹp nếu so với tiểu nương tử trong tay hẳn là một chút cũng không thua kém, hắn thân là thủ hạ đắc lực của Trương Văn Thanh, đương nhiên không phải hạng người vô năng, lập tức liền nghĩ ra một kế.
Hắn cười khà khà hai tiếng, lớn tiếng nói: "Không ngờ rạp hát Thính Tùng lại có không ít tiểu nương tử xinh đẹp, hơn nữa còn là một người xinh đẹp hơn một người. Làm cho lòng đại gia ta ngứa ngáy, tiểu nương tử, ngươi cũng cùng đại gia ta đi thôi, hầu hạ ta vui vẻ, đại gia thưởng nhiều bạc hơn!" Vừa nói một tay lôi kéo Xảo Oánh, một tay còn lại chộp tới hướng A Hạnh.
Xảo Oánh bị dọa sợ đến kêu to: "A Hạnh, đi mau! Kẻ này không phải người tốt!"
Dung Tranh thấy đại hán hướng A Hạnh chộp tới, trên mặt trầm xuống, cắn chặt răng, thủ thế chuẩn bị nhào tới. Đám người võ sinh bên cạnh thấy đại hán không biết xấu hổ như vậy, lửa giận lại bùng lên, giơ quả đấm lên chuẩn bị xông tới.
Trương Sơn mừng thầm trong lòng, kiên quyết gồng hết bắp thịt toàn thân, chờ đợi quả đấm đám người giáng xuống, đến lúc đó hắn chỉ cần nằm giả bộ bị thương, nhiệm vụ cũng hoàn thành, chuyện về sau tự lão bản sẽ giải quyết.
Trong lòng Trương Sơn đắc ý, dời sự chú ý từ những võ sinh kia sang trên người A Hạnh, mắt thấy sắp bắt được cổ tay A Hạnh, hắn giương mắt nhìn, nhìn người trước mặt một cái không khỏi ngây ngẩn, động tác trên tay hơi chậm lại.
Tiểu cô nương trước mặt cũng không giống như hắn tưởng tượng, sắc mặt trắng bệch sợ sệt, run lẩy bẩy. Mà nàng ưỡn lưng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng trầm tĩnh, thanh nhã bức người đến đáng sợ, cặp mắt nhìn chằm chằm vào hắn, trong ánh mắt tỏa ra một loại khí thế đoạt hồn người, một loại tự tin cường đại, nàng như vậy làm cho hắn cảm nhận được một thứ áp lực vô hình, làm cho hắn có cảm giác thở không nổi. Hắn đột nhiên cảm giác được tiểu cô nương trước mắt chỉ sợ không phải là một nhân vật đơn giản, thứ từ trên người nàng tản mát ra chính là thuộc về tầng lớp quý tộc tôn quý, nàng như vậy làm cho hắn không dám lỗ mãng.
" Ngươi dám!" A Hạnh lạnh lùng buông ra hai chữ.
Trương Sơn vốn là có chút chột dạ, vừa nghe nàng nói như vậy không khỏi dừng động tác lại. Thoáng lui về phía sau một bước. Nhưng mà nhìn trang phục trên người nàng quả thật hết sức giản dị. Quả thực không giống một người quý tộc. Thế nhưng khí thế cường hãn này ở đâu ra? Trương Sơn nghi ngờ đầy mình, chẳng lẽ tiểu cô nương giả vờ tới dọa hắn?
Người xem dưới đài từ sau khi A Hạnh lên sân khấu, vẫn đang xì xào bàn tán, lúc này thấy nàng vài ba lời liền thay đổi cục diện tình thế, không khỏi tò mò thân phận cô nương này.
Lúc này Hồ Lăng Hiên đã từ trên lầu đi xuống thấy A Hạnh bình yên vô sự, thì thở phào nhẹ nhõm, hắn đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn một màn này, hắn thật sự là tò mò, rốt cuộc A Hạnh muốn làm gì?
Trên lầu, Thẩm Nguyên Phong thấy tên đại hán muốn cợt nhả A Hạnh, vốn định lập tức nhảy xuống cứu nhưng chỉ thấy nàng đối mặt với nguy hiểm vẫn ung dung không vội vã, trấn tĩnh như thường, chỉ một ánh mắt đã bức lui đối phương, thật sự là làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, khiến hắn rất muốn xem xem kế tiếp A Hạnh sẽ còn mang cho hắn ngạc nhiên như thế nào. Hắn cúi người, nằm ở trên lan can, vẻ mặt thản nhiên nhìn chăm chú phía dưới.
Bất kể thế nào, chỉ cần có hắn ở đây, ai cũng không gây thương tổn được nàng.
A Hạnh cũng không có tâm tư để ý tới mọi thứ xung quanh. Nàng vươn tay ra chỉ cái tay Trương Sơn đang nắm Xảo Oánh kia, lạnh lùng nói: "Ngươi bắt nặt một cô nương yếu đuối còn xứng làm nam tử sao! Lập tức buông nàng ra!"
Trong lòng đại hán do dự không dám chắc, không biết đối phương là một tiểu cô nương như vậy rốt cuộc lấy dũng khí ở đâu ra, nhưng hắn mắt thấy kế hoạch sắp thành công, làm sao lại có thể vì đôi vài ba lời của đối phương mà từ bỏ.
Lập tức, Trương Sơn nắm tay của Xảo Oánh giương lên, cười nói: "Ở đâu ra tiểu cô nương chưa dứt sữa, lại nhàn rỗi dám để ý tới việc của lão tử, mau tránh ra, nếu không đại gia ta không khách khí!" Nếu không rõ lai lịch của tiểu cô nương thì không nên động tới nàng tránh cho gây phiền toái.
Lời của hắn làm cho Dung Tranh tức giận, hắn chỉ Trương Sơn quát lên: "Miệng ngươi sạch sẽ một chút!"
Đại hán trừng mắt: "Tiểu tử, ngươi chán sống rồi sao!"
A Hạnh đưa tay ý bảo Dung Tranh an tâm chớ nóng nảy, nàng nhìn Trương Sơn, lạnh lùng nói: "Đầu tiên là ngươi quấy rối ở rạp hát, khiến cho buổi biểu diễn của chúng ta gián đoạn, sau đó lại đùa vui nhục mạ nữ nhân của rạp hát chúng ta, tiếp theo lại đả thương ông chủ của rạp hát chúng ta! Hiện giờ lại còn phách lối như vậy, ngươi nghĩ rằng rạp hát chúng ta có thể mặc cho người ức hiếp sao?" Nàng dừng một chút, sau đó lại lên giọng, để cho tất cả mọi người có thể nghe được lời của nàng.
" Chuyện đã xảy ra tất cả mọi người thấy được, đúng sai trong lòng đều hiểu rõ, ta không hiểu ngươi hết lần này đến lần khác khiêu khích là vì cái gì, ta coi như ngươi là đồ háo sắc nông cạn dốt nát, bây giờ chỉ cần ngươi buông tay vị cô nương này ra, ngay trước mặt mọi người nói xin lỗi rạp hát chúng ta, cùng với bồi thường tất cả tổn thất ngươi gây nên thì chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng! Nếu không. . ." A Hạnh cười lạnh, hai mắt lệ quang thoáng hiện, làm cho đối phương không kiềm hãm được sinh lòng sợ hãi.
Những lời này câu nào cũng có lý, làm cho người ta vừa nghe đã cảm giác bên này rạp hát chịu hết ủy khuất, còn đối với kẻ làm ác không nói lý. Mà rạp hát bên này yêu cầu cũng là hợp tình hợp lý, thậm chí vẫn là vô cùng độ lượng.
Trong lòng Trương Sơn cả kinh, nhưng nghĩ đến sau lưng còn có lão bản làm chỗ dựa, lá gan lại cứng lên một chút, hắn cười lớn một tiếng, cực kỳ ngông cuồng nói: "Nực cười, muốn ta nói xin lỗi! Hôm nay lão tử chẳng những không nói xin lỗi còn phải bắt tiểu nương tử này hát hí khúc bồi ta, ngươi có thể làm gì ta? Muốn đánh nhau sao, tới đây! Đại gia ta không sợ các ngươi!"
Một đám võ sinh tức giận đến lửa bốc ba trượng, Lâm Hải vén tay áo lên nhảy ra, hướng về phía Trương Sơn quát lên: "Giỏi cho tên vô lại ngươi, ngươi thật đúng là xem rạp hát không có người sao? Hôm nay không giáo huấn ngươi một bữa cho tốt ta cũng không tên Lâm Hải nữa!"
Trương Sơn ngực: "Tới đây, tới đây, đại gia ta chờ ngươi! Không đánh là cháu trai!"
Lâm Hải quát to một tiếng xông tới. A Hạnh liền vội vàng tiến lên ngăn lại, lớn tiếng nói: "Lâm sư phụ, ngàn vạn đừng bị hắn lừa! Hắn chính đang kích chúng ta động thủ!"
Lâm Hải hỏa khí xông lên não làm sao nghe nàng khuyên can, hắn đẩy nàng ra, lớn tiếng nói: "Đã bị người ức hiếp đến trên đầu, còn phải nhịn sao? A Hạnh, ngươi không phải người của rạp hát, chuyện của rạp hát ngươi không cần lo. Đi về nhà đi!" Nói xong, liền giơ quả đấm lên hướng Trương Sơn đánh tới.
Dưới tình thế cấp bách, A Hạnh cũng không cách nào giấu giếm thân phận của mình nữa, không để ý hết thảy lớn tiếng nói: "Ai nói ta không phải người của rạp hát, ta chẳng những là người của rạp hát mà ta còn là chủ nhân của rạp hát! Lâm Hải, bây giờ ta lấy thân phận chủ rạp hát ra lệnh cho ngươi, dừng tay, không được đánh nhau ở rạp hát!"
Lời này vừa nói ra tất cả đều xôn xao. Từ lầu trên đến lầu dưới, cũng lộ vẻ kinh ngạc, tiểu cô nương này lại là chủ rạp hát! Rạp hát Thính Tùng chẳng những có nữ nhân làm đào hát mà ngay cả chủ cũng là nữ nhân! Đây. . . Đây, thật là quá hoang đường!
Lâm Hải kinh ngạc dừng bước, quay đầu lại, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng, mà những người khác của rạp hát cũng lộ ra vẻ mặt khó tin, không hẹn mà cùng nhìn về phía Lăng Tử Phong.
Lăng Tử Phong vịn ghế từ từ đứng lên, chuyện này A Hạnh đã nói ra, cũng không cần thiết dấu diếm nữa, ông nhìn mọi người rồi gật đầu nói: "Quả thật là như thế, A Hạnh cô nương và ta đều là chủ của rạp hát, ở thời điểm rạp hát chúng ta khó khăn nhất, nếu như không phải nàng bỏ tiền ứng cứu chúng ta, rạp hát đã sớm trở thành gánh hát lưu động. Còn cái ý tưởng kịch nói này cũng là do A Hạnh cô nương nghĩ ra được, rạp hát có hôm nay có thể nói đều là công lao của A Hạnh cô nương."
Người của rạp hát đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại nhìn A Hạnh trước mắt chỉ có mười ba mười bốn tuổi, nếu không phải là ông chủ Lăng chính miệng nói ra thật đúng là làm cho bọn họ khó có thể tin.
Mà Hồ Lăng Hiên ở một bên thì trong lòng càng thêm kinh sợ. Hắn đã sớm biết A Hạnh thông minh nhưng hắn không ngờ nàng còn nhỏ tuổi lại có thể vực dậy một rạp hát sắp đóng cửa trở nên hưng vượng như thế! A Hạnh so với tưởng tượng của hắn còn tài hoa hơn!
Bây giờ Xảo Oánh đã hiểu ngày hôm đó người trong thư phòng chính là A Hạnh, lòng của nàng lúc này tuôn trào cảm giác đầy phức tạp, A Hạnh ở thời điểm nàng thương tâm nhất an ủi nàng, khích lệ nàng, nhưng hôm nay làm cho nàng rơi vào cục diện khó chịu được như vậy cũng là nàng, bản thân rốt cuộc là nên cảm tạ nàng hay là nên oán nàng?
Mà Trương Sơn bên kia biết A Hạnh là chủ rạp hát, ngạc nhiên hơn, trong lòng cũng thư thái không ít, nếu là chủ của rạp hát dĩ nhiên là người không có thân phận, nào có quý nhân nào lại hạ thấp mình ở cùng với đào hát? Nghĩ tới đây, hắn nhìn A Hạnh ánh mắt lộ vẻ xem thường, lá gan cũng lớn lên.
Hắn ngửa đầu ha ha cười to, sau đó vừa thu nụ cười lại, nhìn về phía A Hạnh, mặt mũi thô bỉ, giọng nói vô lại: "Tiểu cô nương khẩu khí thật là lớn, nếu không thì sao? Nếu không ngươi có thể làm gì ta? Ta xem tiểu cô nương ngươi hay là đứng trên đài hát một khúc cho chúng ta nghe đi, kịch nói có cái gì tốt để xem, tiểu cô nương khuân mặt đẹp như vậy, chỉ cần ngươi lên đài hát xướng, ta bảo đảm khách nhân so với bây giờ còn nhiều hơn! Mọi người nói ta nói có đúng không!" Vừa nói lại ha ha cười hai tiếng.
Nhưng lần này dưới đài không có bao nhiêu người phụ họa, chỉ vì A Hạnh cho người ta cảm giác khoan thai, cảm giác cao nhã, như một bụi phong lan thanh lệ thoát tục, làm cho người ta không nhịn được sinh hảo cảm, cảm thấy sẽ không có bất kỳ chuyện bẩn thỉu nhơ nhuốc nào liên quan với nàng. Một số người nghe được đại hán nói như thế thậm chí còn lộ ra vẻ mặt không ưa.
Trên mặt A Hạnh vẫn nhàn nhạt càng không vì lời của hắn lộ ra bất kỳ vẻ gì đặc biệt, nàng đứng ở nơi đó, thanh lệ ưu nhã, tỉnh táo ung dung, so với Trương Sơn bỉ ổi thô thiển như hai thứ trái ngược nhau đem ra so sánh, nàng lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ làm cho nụ cười Trương Sơn dần dần thu liễm, nàng trấn tĩnh làm cho trong lòng của hắn mơ hồ sinh ra cảm giác bất an, hắn nắm thật chặc tay của Xảo Oánh, lại không dấu vết mà lui bước.
A Hạnh nhìn biểu hiện ở trong mắt của hắn, chợt cười nhẹ một tiếng, nụ cười của nàng vừa giống như vạn hoa đua nở, lại vừa giống ánh mặt trời sáng sớm, như được ánh trăng chiếu lên dung nhan làm cho tất cả mọi người thấy được nụ cười này của nàng hô hấp cũng hơi chậm lại. Trương Sơn đối diện càng là thấy hoa mắt.
" Ngươi nói đúng, ta quả thật không thể bắt ngươi nhưng sẽ có người có thể trị được ngươi!" Vừa nói mặt A Hạnh trầm xuống, sau đó quay đầu đi nhìn những võ sinh chung quanh nói: "Bắt hắn lại, chúng ta đưa hắn lên quan phủ!" Nhìn sang Trương Sơn, lạnh lùng cười một tiếng: "Ngươi đả thương ông chủ Lăng, lại đùa bỡn nữ tử nhà lành, bất kỳ hành động nào cũng đủ cấu thành tội, trước mặt nhiều người như vậy, ngươi muốn dựa dẫm cũng dựa không được!"
Đám người võ sinh trong lòng đang nhẫn nhịn, nghe vậy thì không chút nghĩ ngợi cùng một lúc đi lên bắt tên đại hán lại.
Trong lòng Trương Sơn sợ hãi liền lùi lại mấy bước, đưa tay ngăn cản ở mặt trước, ngụy biện: "Là hắn động thủ trước, ta mới phản kháng, là hắn vô dụng, trách được ai? Còn có tiểu nương tử này!" Hắn nói năng tuỳ tiện giơ giơ lên tay của Xảo Oánh, cười lạnh nói: "Nàng cũng xứng gọi là nữ tử nhà lành? Trước mặt nhiều người như vậy ở trên đài lộ mặt, nói thật dễ nghe là đào hát nói khó nghe chính là nữ tử thanh lâu! Ta trêu đùa nữ tử thanh lâu, thì có phạm phải vương pháp nữa sao!"
Lời này vừa nói ra toàn thân Xảo Oánh run rẩy kịch liệt, tủi nhục muốn chết, nước mắt cuồng trào ra, mà A Hạnh lộ ra sắc mặt giận dữ chưa từng có. Đột nhiên, nàng bước nhanh tiến đến nhanh như chớp đánh hắn một bạt tai!
“CHÁT!!”
Trương Sơn mặc dù người mang võ nghệ nhưng kể từ khi nghe được A Hạnh muốn đem hắn đưa lên quan phủ, trong lòng có chút hoảng loạn, cho nên ánh mắt len lén nhìn về Trương Văn Thanh ở phía sau, hy vọng ông chủ có thể cho hắn một cái gợi ý xem có muốn tiếp tục hay không. Cho nên khi A Hạnh nhanh chóng tiến đến hắn không kịp thời phản ứng, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, tay của A Hạnh đã rơi xuống. Chỉ nghe " Chát !" một tiếng, trên mặt hiện lên một bạt tai, đau rát.
Trương Sơn không khỏi bối rối. Tất cả mọi người bối rối.