Nhưng nhìn thấy Xà Cơ, Bán Trường Miên hai yểu điệu thục nữ lại còn thêm một muội muội vóc dáng nhỏ bé, Phong Lang liền không còn đề phòng, gã cũng không tin chỉ với ba người này cũng có thể đánh thắng bản thân.
"Không nghĩ đến ở nơi này ba anh em ta nổi danh đến thế." Phong Lang nghe được Xà Cơ gọi thẳng tên của ba người, dương dương đắc ý nói.
"Trên đỉnh đầu các ngươi viết vậy, tôi làm sao biết được các ngươi là ai cơ chứ." Xà Cơ mặt không thay đổi trả lời.
Kiểu người sinh ra đã ngốc như Xà Cơ khi phản bác thường sẽ là một câu liền đạp chết đối phương.
"Cô vậy mà không biết chúng tôi!" Biều Đại Đại nhảy ra chặn trước Phong Lang nói với Xà Cơ.
"Danh tiếng của Hắc Long Bang trong trận doanh Ác Ma này rất ít người không biết." Att nói một câu tiếng phổ thông vẫn còn chút khẩu âm địa phương.
"Tôi thật sự chưa từng nghe nói qua." Xà Cơ rất nghiêm túc trả lời.
Nếu như Tiêu Phàm đang ở đây, nhất định sẽ biết Xà Cơ là thật sự không biết bọn Phong Lang là ai, nhưng những lời này của Xà Cơ khi đến tai bọn Phong Lang, bọn chúng lại cảm thấy Xà Cơ là đang giễu cợt.
"Được! Được! Được!" Đầu Phong Lang đã nổi đầy gân xanh, nói liên tiếp ba chữ được: “Cô nói cô không biết, vậy để bọn tôi nói cho cô biết, bọn tôi là ai."
Phong Lang vỗ tay hai cái, ra hiệu cho Biều Đại Đại Đại cùng Att, thế là Biều Đại Đại cũng Att bắt đầu thay phiên hô khẩu hiệu:
"Bọn tôi là!"
“Tiểu đội!”
“Mạnh nhất!”
“Dưới trướng!”
“Hắc Long Bang”
"Biều! Đặc! Phong! Nam đoàn!" Cuối cùng Phong Lang nói một câu: " Tên tiếng Anh chính là Bíu tì Phùn team!"
"Biết lợi hại ra sao chưa."
"Ha ha ha..." Xà Cơ không nhịn được cười ha hả, bởi vì cái tổ hợp hai gầy một mập này nhìn thấy liền buồn cười, lại thêm Att hô khẩu hiệu nghiêm túc như vậy mà lại mang giọng điệu địa phương lơ lớ, còn có từ ghép từ tên của mấy người trong đội, thật sự đã chọc đúng huyệt cười của Xà Cơ.
Bán Trường Miên vốn cũng không có ý định cười, nhưng tiếng cười sẽ truyền nhiễm, vì cố gắng bảo vệ hình tượng cẩn thận, cô đưa tay trái che miệng, nhìn sắc mặt đám Phong Lang đang biến đổi, tay phải liền lôi kéo Xà Cơ, ra hiệu cho Xà Cơ để lại cho đối phương một chút mặt mũi, thu lại tiếng cười.
Xà Cơ vốn là người có dây thần kinh thô như chân voi, làm sao có thể phát hiện ra ám hiệu, thế là vẫn như cũ cười đến mất hết hình tượng, tiếng cười truyền vang cả doanh địa Sa mạc Bò Cạp trống trải.
Mặc dù tiếng cười của Xà Cơ là vô hại, nhưng tiếng cười kia lại kích thích sâu sắc đến ba người Phong Lang...
Phong Lang cảm thấy người đẹp đeo mắt kính mặc bộ đồ bay quái lạ có màu xanh lá, hình phim hoạt hình và có mũ, tay cầm mộc thuẫn và búa rất khó ưa, lại dám ở trong trận doanh ác ma cười nhạo Bang Hắc Long của bọn họ, xem ra nếu gã không cho cô biết tay, cô sẽ không biết chữ “chết” phải viết như thế nào.
Dù sao thì dọc theo đường đi đoàn luyện cấp Biều Đặc Phong của họ đều là như vậy, thấy ai khó chịu thì đánh người đó, PK là chuyện thường như cơm bữa.
Phong Lang rất thích ánh mắt đầy sự sợ hãi của những người khác khi nhìn mình, mà loại người làm càn và cười to ở trước mặt gã, không hề kính trọng gã như Xà Cơ, Phong Lang vô cùng chán ghét loại người như vậy.
“Att, ra đó giáo huấn cô ta một lát đi, dạy cho cô ta một đạo lý, ở đây có người không thể trêu vào!” Phong Lang rất tức giận, thế nhưng đối phó với một cô gái vô tri như vậy thì không cần một đội trưởng phân đội như gã tự mình ra tay.
Att nghe vậy thì cực kỳ hưng phấn, bởi vì từ lúc gã đi đến nơi đóng quân là Sa Mạc Bò Cạp, gã đã vô cùng mong đợi trận chiến này.
Att lấy một con dao mổ lợn do hệ thống đưa tặng ra, dùng lưỡi liếm môi một cách vô cùng đáng khinh: “Anh Lang, yên tâm, em sẽ để bọn họ biết kết cục khi đã đắc tội ba anh em chúng ta.”
“A!” Att la to rồi lao về phía Xà Cơ.
Mặc dù Xà Cơ là một người mới trong trò chơi, thế nhưng cô vẫn luôn nghe Tiêu Phàm chỉ huy nên cũng hơi mưa dầm thấm đất rồi.
Thấy có người chạy về phía mình, Xà Cơ cầm mộc thuẫn lên chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Xà Cơ thấy Att đã đến gần mình, lập tức đưa mộc thuẫn ra đặt về hướng mà gã đang lao đến, phòng tránh sự công kích của con dao mổ lợn trong tay Att bất kỳ lúc nào.
Att nhạy bén né qua hướng khác, tránh khỏi phạm vi phòng ngự của mộc thuẫn, phản ứng của Xà Cơ cũng rất nhanh, cô lập tức điều chỉnh vị trí người mình lại, giơ mộc thuẫn về phía Att lần thứ hai, phòng ngừa lần tấn công sau của Att.
Đáng tiếc Att lại không để ý đến Xà Cơ, gã trực tiếp lao về phía Bán Trường Miên ở phía sau Xà Cơ.
Nguy rồi! Đội trưởng ca ca đã nói trong lúc đội ngũ chiến đấu, quan trọng nhất là phải bảo vệ đơn vị trị liệu như vú em, sao cô lại quên cơ chứ, Xà Cơ bỗng nhiên nghĩ đến lời dặn dò trước khi đi của Tiêu Phàm.
Ài, dù sao thì đối phương cũng là người chơi, không hề giống với quái vật ở nơi dã ngoại, biết dùng não để chiến đấu, sao cô lại không chú ý đến điều đó chứ, lúc này trong lòng Xà Cơ vô cùng hối hận.
Nhìn thấy Att đã tiếp cận Bán Trường Miên, trong lòng Xà Cơ vô cùng bất đắc dĩ và lo lắng, muốn chạy đến đó ngay lập tức để hỗ trợ, lại biết là không kịp.
Bán Trường Miên nhìn Att đang đến gần mình, trong lòng vô cùng căng thẳng, đối phương là đơn vị chiến đấu trong đội, mà cô lại là đơn vị trị liệu thuần túy, một khi gã tiếp cận được cô, cô chỉ có thể giống như một con cừu con không có sức chiến đấu, chỉ đợi người ta làm thịt mà thôi, đối phương quả nhiên là một người chơi chữ đỏ lão luyện đến tàn nhẫn.
Trong phút chốc, Att đã lao đến sát Bán Trường Miên, vào lúc Bán Trường Miên tưởng mình bỏ mạng tại đây, Att không thèm nhìn đến cô, vượt qua lần hai.
Xà Cơ và Bán Trường Miên đã đánh giá cao đoàn luyện cấp Biều Đặc Phong Nam Đoàn của bọn họ rồi, loại kỹ thuật như dùng đầu óc khi PK không phải là phong cách chiến đấu của bọn họ, bọn họ chỉ có thể đi theo dục vọng, theo sự xúc động của mình.
Mục đích của Att thật ra rất đơn giản…
Sau khi gã đăng nhập vào trò chơi đã đánh nhau với rất nhiều người chơi trong cùng trận doanh, thế nhưng vẫn không có trẻ con, bởi vì thời gian online của mấy đứa nhóc đều được tính tiền, vì vậy có rất ít người chịu cho trẻ con lên chơi.
Mà lần này, rốt cuộc thì gã đã có thể nhìn thấy một đứa trẻ!
Gã muốn thỏa mãn nguyện vọng mà trong cuộc sống thực không thể thỏa mãn, đó chính là đánh trẻ con.
Att thấy bây giờ mình đã đến cực gần Miên Miên liền mang vẻ mặt hưng phấn, tâm nguyện bao nhiêu năm của gã, rốt cuộc sắp được thực hiện rồi!
Miên Miên nhìn thấy một ông chú cầm dao mổ lợn với vẻ mặt đáng khinh tiếp cận chính mình, dựa theo lệ thường, cơ thể của cô bé bắt đầu run rẩy, nước mắt đã xuất hiện, trong mắt là sự sợ hãi.
Att nhìn thấy vẻ mặt này của Miên Miên, trong lòng vô cùng sảng khoái, hãy xem ngược quyền của gã đây!
Att phảng phất đã nhìn thấy cú đấm của mình đập vào người đứa bé này một cách tàn nhẫn…
Một giây sau:
“A!” Att che tay rồi phát ra tiếng gào thét như giết heo.
Rắc rắc, hàn băng lại xuất hiện từ dưới chân của Miên Miên rồi tràn lên phía trên, trong chớp mắt Att ra quyền thì lập tức đông Miên Miên lại.
Ngược quyền mà Att tự tin đã đập mạnh vào khối băng vừa to vừa cứng.
Tại sao lại như vậy được chứ, rõ ràng giấc mơ của gã sắp được thực hiện rồi, Att vô cùng không cam lòng, gã điên cuồng vung vẩy con dao mổ heo của mình rồi chém vào khối băng lớn kia.
Lưỡi dao sắc bén lần lượt chém vào khối băng lớn, thế nhưng ngay cả một vết xước cũng chưa từng xuất hiện trên khối băng, càng không cần nói đến mảnh vụn, trái lại thì Att đã thở hồng hộc, vô cùng mệt mỏi.
Bán Trường Miên nhìn Att vượt qua cô rồi lao vào công kích em họ Miên Miên của mình, trong lòng cực kỳ tức giận.
Bán Trường Miên thầm nghĩ, đây là loại người gì chứ, tại sao có thể đối xử với con nít như vậy. Nhưng lúc cô nhìn thấu được ý đồ của Att thì cũng không lo lắng nhiều nữa, dù sao thì cô biết kỹ năng thiên phú của em họ mình là Khủng Cụ Cách Tuyệt, chỉ cần Miên Miên không muốn thì không có ai có thể làm cho em ấy bị thương được.